Một tài khoản không ghi chú tên cũng lên tiếng:

“Đúng rồi, nếu nói ai trong tòa này mới là kẻ gây chuyện, chẳng cần nói tên, ai cũng hiểu mà…”

“Xem đi xem lại video cũng chẳng thấy 1602 dùng lực mạnh gì cả.”

Gã đầu trọc tức sôi máu:

“Mấy người mù hết rồi à? Không thấy giấy chứng nhận của bệnh viện sao? Trên đó viết rõ ‘sảy thai’ đấy!”

Một nữ cư dân liền phản bác:

“Dọa sảy thai không phải là sảy thai. Tôi lúc mang thai cũng từng bị như thế. Nguyên nhân có thể là chất lượng thai kém, cơ thể mẹ yếu, thiếu dinh dưỡng chứ không chỉ do va chạm.”

Không cãi nổi nữa, gã đầu trọc tag thẳng tôi:

“Mấy người nói gì cũng vô dụng! Tôi đã chuẩn bị đủ bằng chứng rồi, bây giờ lập tức báo cảnh sát! Mày chờ luật pháp xử mày đi!”

Tôi nhắn lại:

“Ờm… hay anh khoan báo cảnh sát đã? Không cần ầm ĩ quá đâu.”

Gã đầu trọc tưởng tôi sợ rồi:

“Giờ hối hận muộn rồi! Đánh người lúc đó sao không nghĩ tới hậu quả? Muốn tôi không báo cảnh sát thì phải bồi thường!”

Lại quay về cái chủ đề muôn thuở: đòi tiền.

Tôi thuận nước đẩy thuyền:

“Vậy anh muốn tôi bồi bao nhiêu?”

“Tiền thuốc men, bồi bổ, tổn thất tinh thần, ít nhất mười vạn! Nếu đứa bé có mệnh hệ gì, mày phải trả năm mươi vạn! Không trả thì tao kiện chết mày!”

Tôi mỉm cười, cuối cùng tung ra đòn sát thủ đã chuẩn bị từ lâu:

“Vì con của thằng khác mà anh giở bao nhiêu trò như vậy, đáng không?”

18

Gã đầu trọc lập tức gửi một tin nhắn thoại:

“Mẹ mày nói cái đéo gì vậy! Mày mà còn ăn nói linh tinh nữa, ông đây xé nát cái mồm chó của mày!”

Nghe thôi cũng biết hắn đã sắp bùng nổ vì tức.

Không thấy quan tài chưa đổ lệ.

Tôi chẳng vội vàng gì, lần lượt gửi hết bằng chứng đã chuẩn bị sẵn trong điện thoại vào nhóm cư dân.

Tấm đầu tiên: vợ hắn mở cửa cho một người đàn ông cao lớn – góc trên bên phải hiển thị thời gian 11:50 tối ngày 22 tháng 8.

Tấm thứ hai: người đàn ông kia rời khỏi căn hộ vào 7:20 sáng ngày 23 tháng 8.

Tấm thứ ba: vợ hắn và người đàn ông ấy ôm nhau tại nhà hàng.

Tấm thứ tư là một đoạn video: cô ta đứng ở góc tường, có vẻ rất tức giận, nói rằng phải đợi sinh con xong mới làm được xét nghiệm ADN.

Từng bằng chứng một, cái sau lại càng nặng đô hơn cái trước.

Tôi bổ sung:

“Tôi có đẩy vợ anh hay không, anh biết, tôi biết, vợ anh càng biết. Tuy anh đúng là đồ khốn thật, nhưng tôi vẫn thấy thương cảm — thương cho một người đàn ông ‘bảo vệ vợ hết mực’ mà lại bị cắm sừng, còn sắp sửa nuôi con cho thằng khác.”

Gã đầu trọc im lặng.

Cả nhóm cư dân cũng chết lặng, không ai nói một câu nào.

Lúc đó, có lẽ hắn đã hoàn toàn sụp đổ.

Ai mà ngờ được, việc vợ hắn ngoại tình lại bị tôi tóm gọn không sót một cảnh.

Tối ngày thứ ba sau khi gã đầu trọc nhập viện, phần mềm giám sát trên điện thoại tôi bất ngờ thông báo có chuyển động trước nhà.

Tôi tiện tay mở lên xem thì thấy một người đàn ông cao lớn bước ra từ thang máy, đi thẳng đến căn hộ đối diện.

Cửa mở rất nhanh, vợ gã đầu trọc dường như đã biết trước có khách, cười tươi kéo anh ta vào.

Sáng hôm sau người đàn ông kia mới rời đi.

Phát hiện nặng ký như vậy, tôi sao có thể bỏ qua.

Tôi bỏ ít tiền thuê người theo dõi vợ hắn vài ngày, cuối cùng ông trời không phụ lòng người — tôi đã lấy được ảnh chụp và đoạn video lúc hai người kia lén lút hẹn hò.

19

Gã đầu trọc rời nhóm.

Vợ hắn cũng rời nhóm.

Không nói một lời, nhưng tựa như đã nói hết tất cả.

Tôi vẫn sống đúng giờ giấc, đi sớm về muộn mỗi ngày, suốt hai tuần không thấy mặt đôi vợ chồng đó lần nào, gã đầu trọc cũng không còn kiếm chuyện với tôi nữa.

Tiếc rằng, kiểu người miệng to như hắn tôi gặp nhiều rồi — chẳng ai yên lặng được lâu.

Lần cuối tôi gặp họ là nửa tháng sau, vào một tối nọ.

Tôi vừa chạy bộ đêm về thì thấy cửa đối diện mở toang.

Bên trong, gã đầu trọc đang gào lên:

“Cút ngay! Nhà này là tao bỏ tiền mua, không liên quan gì đến mày hết!”

Sau đó một chiếc vali hành lý bị ném ra ngoài.

Vợ hắn khóc lóc thảm thiết bước ra, thấy tôi đang đứng trước thang máy, ánh mắt tràn đầy oán hận.

Tôi nhường đường cho cô ta, còn lễ phép mời vào thang máy như một quý ông thực thụ.

Cô ta trừng mắt nhìn tôi một cái, rồi kéo vali rời đi đầy hận thù.

Gã đầu trọc cũng ra đóng cửa, vừa thấy tôi thì sắc mặt càng đặc sắc hơn.

Không rõ là xấu hổ hay tức giận, nhưng chắc chắn không phải vẻ mặt thân thiện.

“Rầm!” — cửa đóng cái rầm nặng nề.

Tối hôm sau tôi về nhà thì thấy trong nhóm cư dân có người nói:

“Nhà 1601 đã chuyển đi rồi, căn hộ đã được gửi lên ban quản lý để rao bán.”

Tôi thật sự không ngờ gã đầu trọc lại dọn đi, càng bất ngờ hơn là hắn dọn đi nhanh như vậy.

Một tháng sau, đối diện chuyển đến một cặp vợ chồng giáo viên.

Ngày đầu tiên họ đến, đã mang theo quà ra mắt, nhẹ nhàng nói chuyện:

“Mong được anh giúp đỡ, làm hàng xóm tốt nhé.”

Khiến tôi cũng thấy ngại ngùng.

Thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ đến gã đầu trọc.

Loại hàng xóm “đỉnh cao” như vậy, chắc cả đời này khó gặp lại lần nữa.

(hết)

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap