Các tú nữ còn lại cũng thi nhau nói theo:
“Vòng khảo nghiệm đầu tiên, nếu không có các tỷ muội bỏ mạng chứng minh cổ nhân đều không phải đáp án,
thì Ôn Tuệ liệu có đoán ra được đáp án thật sự là con búp bê bên hông cổ nhân không?”
“Hai người các ngươi chỉ là gặp may thôi, thế mà còn làm ra vẻ cao ngạo. Thật đáng ghét!”
Giang Hoàn định lên tiếng phản bác, nhưng ta ngăn nàng lại.
Hiện giờ, không phải lúc chuốc oán.
Ngược lại, ta muốn đoàn kết mọi người.
Hai ngày nay xảy ra quá nhiều điều quỷ dị.
Còn Tiêu Tứ thì gian hiểm tàn độc.
Chỉ khi giết được hắn, chúng ta mới có đường sống.
Ta nói ra suy nghĩ của mình, lời lẽ tha thiết:
“Nhiếp chính vương tinh thông tà thuật, coi mạng người như cỏ rác, hắn nắm đại quyền, đối với bách tính cũng là tai họa.”
“Nếu chúng ta giết được hắn, bất kể công hay tư, đều là đại công lao.”
Giang Hoàn cũng thấy có lý:
“Phụ thân từng nói, dị thuật của Nhiếp chính vương dường như liên quan đến ngọc bội của hắn.”
“Mấy lần trước muội quan sát, lúc hắn khống chế cổ nhân và khuẩn nhân, đều chạm vào ngọc bội.”
“Nếu chúng ta hợp sức phá hủy ngọc bội, chưa chắc không thể thoát thân.”
Không ngờ vừa dứt lời,
Ngọc Huyền đã giận dữ đứng bật dậy.
22
Nàng chỉ tay vào ta, lớn tiếng:
“Các tỷ muội tuyệt đối đừng để bị mê hoặc bởi lời lẽ yêu nghiệt của họ!”
“Ta và Ôn Tuệ đều là người Bân Châu, sau khi nàng đến tuổi cập kê, hành vi kỳ quặc vô cùng.”
“Không kính cha mẹ, phơi mặt ngoài đường, buôn bán kiếm tiền, hoàn toàn chẳng giống khuê nữ đàng hoàng.”
“Thậm chí, nàng còn là một tiện phụ, từng mang thai hoang thai, sinh con rơi ngoài giá thú!”
Lời nàng càng lúc càng vu khống trắng trợn, ta giận dữ quát:
“Ngọc Huyền! Ngươi vốn là nha hoàn của ta, lại giả danh Chu Uyển Khanh tham tuyển.”
“Giờ còn dám bôi nhọ ta, ”
Chưa kịp nói hết, nàng đã quay ngoắt người, chắn giữa ta, Giang Hoàn và đám đông.
Chỉ thấy nàng cười hiểm độc:
“Các tỷ muội, ta có đề nghị này. Hẳn mọi người đã nhận ra, ”
“Khảo nghiệm của Nhiếp chính vương vốn chẳng công bằng, hoàn toàn dựa vào vận khí!”
“Nhưng hiện giờ, Ôn Tuệ và Giang Hoàn đã lọt vào mắt vương gia.”
“Chỉ khi bọn họ chết, chúng ta mới có cơ hội trở thành vương phi!”
“Hơn nữa, hai người đó còn nói lời mưu phản, giết họ là hợp tình hợp lý!”
Ta tức đến run rẩy.
Kẻ địch chung của chúng ta rõ ràng là Tiêu Tứ!
Vậy mà, nhìn vào ánh mắt như sói đói của đám tú nữ,
ta và Giang Hoàn mới thấu hiểu, chúng ta… dữ nhiều lành ít.
Chúng ta đứng tựa lưng nhau, vào tư thế phòng thủ.
Trong phòng lập tức trở nên căng thẳng như giương cung bạt kiếm.
Đúng lúc đó, các bà vú mang cơm đến.
Họ chẳng hề để tâm đến bầu không khí căng thẳng dị thường.
Chỉ cười đưa từng hộp cơm, nói:
“Chư vị tú nữ, các người đã cách ngôi vương phi chỉ một bước chân.”
“Dù các ngươi muốn làm gì, hãy ăn chút gì đã nhé!”
23
Các bà vú không cho chúng ta từ chối, cứ thế nhét hộp cơm vào tay từng người.
Lúc rời đi, còn liếc chúng ta một cái đầy thâm ý.
Trong phòng, tú nữ chia thành hai phe rõ rệt.
Giang Hoàn nép vào bên ta, tức giận thì thào:
“Giận đến no bụng rồi, còn tâm trạng nào mà ăn nữa!”
Ta cũng không thấy đói, vừa định đặt hộp cơm xuống thì,
Vút!
Một mũi tên lao tới, suýt nữa trúng vào tim ta.
Ta né kịp, nhưng cánh tay vẫn bị sượt qua, chảy máu.
Cùng lúc đó, giọng nói điên dại của Ngọc Huyền vang lên:
“Tỷ muội mau lên! Trong hộp cơm có vũ khí! Giết bọn họ đi!”
Ngay sau đó, những tú nữ khác cũng mở hộp cơm ra, rút ra vũ khí của mình.
Người thì cầm dao găm, kẻ thì xách gậy gộc, có người thậm chí nắm cả rìu lớn.
Thì ra, vòng khảo nghiệm thứ ba đã bắt đầu từ khoảnh khắc này!
Ta mở hộp cơm của mình trong cơn khẩn cấp.
Nhưng thứ đập vào mắt ta lại là các món ăn.
Cua hấp phù dung, thịt anh đào xào chua ngọt, đùi nai nướng gỗ tử đàn, và bánh tùng hoàng.
Trong hộp của ta, không có vũ khí, mà toàn là những món ta thích nhất.
Nhìn vào ánh mắt tuyệt vọng của Giang Hoàn, ta biết, nàng cũng thế.
Đám tú nữ từng bước ép sát chúng ta.
Một người vung rìu lao tới.
Ta lăn một vòng dưới đất, miễn cưỡng né được.
Nhưng lại không tránh được cây gậy của người phía sau.
Bộp!
Gậy đập trúng lưng ta, vang lên tiếng nặng trịch.
Ta vừa ngã xuống, liền có vài người nhào tới tấn công.
Giang Hoàn lao đến đỡ đòn cho ta.
Nàng vốn xuất thân tướng môn, dù tay không cũng khiến bọn họ chật vật lùi lại.
Nàng cướp được một cây rìu, ném cho ta.
Nhưng đúng lúc ấy, một tú nữ khác đâm dao vào ngực nàng.
Giang Hoàn lảo đảo, ngã xuống.
Máu từ lưỡi dao nhọn chảy ra từng giọt.
Nàng nằm đó, hấp hối… chẳng còn nói được lời nào.
24
Thù hận, phẫn nộ, và khao khát sống mãnh liệt hòa lẫn vào nhau.
Ta giơ cao rìu, vung mạnh về phía các tú nữ.
Dù đã làm bị thương mấy người,
nhưng hai tay khó địch bốn tay,
rất nhanh, ta bị đánh ngã xuống đất,
chỉ có thể cố gắng chống đỡ, không còn sức phản kích.