CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/hoang-mon-phong-nguyet/chuong-1-hoang-mon-phong-nguyet/

Nguyên An hung hăng đẩy nàng ngã xuống đất:

“Người đâu! Đem tiện nhân này cùng đứa con hoang kia giam lại cho ta!”

Như Yên khóc gào:

“Phu quân! Thiếp thật lòng với chàng mà! Chàng quên những ngày tháng ở Giang Nam rồi sao? Thiếp một lòng một dạ với chàng, sao chàng có thể nhẫn tâm thế!”

Nguyên An giận đến cực điểm:

“Thật lòng? Một đứa bán hát như ngươi, cái gọi là thật lòng của ngươi đáng giá bao nhiêu? Ôm con hoang tới nhận là con ta? Tốt! Rất tốt! Nếu đã thế, nó ở trong tay ta, thì xem xem sau này các ngươi có thể giở được trò gì!”

Nói rồi hắn túm lấy Nhụy Nhi, đứa bé hắn từng nghĩ là con mình, giờ nhìn lại chỉ thấy ghê tởm, hung hăng ném xuống đất, đứa trẻ sợ đến không khóc nổi.

Mọi người đều bị dọa sợ, nhìn Như Yên, người từng được sủng ái nay thành bùn đất bị đánh bị mắng mà không ai dám hé răng, chỉ im lặng kéo nàng đi giam lại.

Đến đại lễ mừng thọ của Hoàng thượng, các hoàng tử dốc hết tâm tư chuẩn bị lễ vật, ai cũng mong lễ mình đặc biệt, để giành cơ hội lập làm Thái tử.

Ta theo phụ mẫu nhập cung chúc thọ. Trong yến tiệc, các thiên kim tiểu thư đua nhau khoe sắc, dẫu sao thì, sau vụ hủy hôn của Tam hoàng tử, hoàng cung vẫn còn bốn vị hoàng tử chưa đính hôn, đúng là cơ hội bước một bước lên mây.

Ta rất bất ngờ, Nguyên An lại dắt theo Như Yên và Nhụy Nhi cùng xuất hiện trong yến thọ. Quý phi lại không ngăn cản?

Nhìn sắc mặt Như Yên đầy kinh hoàng, rồi lại nhìn vẻ đắc ý của Nguyên An, ta chợt hiểu, đêm nay chắc chắn có đại sự.

Đến lúc các hoàng tử dâng lễ mừng thọ, đây là tiết mục được mong chờ nhất.

Đại hoàng tử dâng một bình phong ngọc điểm thúy, khắc bản đồ sơn hà, Hoàng thượng rất hài lòng.

Nhị hoàng tử dâng một khối đá Thái Hồ hình dáng như lão thọ tinh, Hoàng thượng vui mừng khôn xiết.

Tới lượt Tam hoàng tử Nguyên An, hắn dẫn Như Yên và Nhụy Nhi quỳ xuống:

“Phụ hoàng, hôm nay nhi thần có một tin vui muốn báo.”

Hoàng thượng điềm tĩnh nhìn hắn:

“Tin gì?”

Nguyên An ngẩng đầu:

“Phụ hoàng có thêm một cháu trai. Ngũ hoàng đệ đã có con rồi, phụ hoàng có vui không?”

Lời vừa dứt, cả triều điện xôn xao.

Ngũ hoàng tử lập tức đứng dậy, nhìn ba người đang quỳ, đại khái cũng đoán ra đã bại lộ, nhưng vẫn run giọng:

“Phụ hoàng! Nhi thần chưa cưới chính phi, sao có thể có con? Xin phụ hoàng minh xét!”

Nguyên An cười lạnh, kéo Nhụy Nhi lại, giơ bàn tay phải lên:

“Trước giờ ta nhận Như Yên và đứa trẻ này, chỉ là sợ đánh rắn động cỏ. Ta nào phải kẻ hồ đồ? Từ lần đầu gặp đứa nhỏ, ta đã thấy nghi rồi, sao lại giống hệt Ngũ hoàng đệ? Phụ hoàng nhìn đi, ngay cả sáu ngón cũng giống!”

“Ta đã cho người điều tra, cũng tra khảo Như Yên, nàng ấy đã khai, tất cả là do Ngũ hoàng đệ sai khiến, đứa nhỏ là con hắn!”

Ngũ hoàng tử vội vàng quỳ xuống kêu oan, nói bị vu hãm. Mẫu phi của hắn, Doanh phi, cũng đã quỳ:

“Hoàng thượng, xin người làm chủ cho hoàng nhi, không thể vì vài lời vô căn cứ mà vu oan giết nhầm!”

Quý phi không chịu thua:

“Hoàng thượng, xin người cũng làm chủ cho An nhi! Nó bị vu hại, ngay cả hôn sự cũng bị hủy bỏ!”

Hai phe cãi nhau đến trời long đất lở ngay trên yến thọ.

Con cháu hoàng gia, vì tranh quyền đoạt vị mà đấu đá là chuyện thường. Hoàng thượng nhìn rõ nhưng cũng quen rồi, chỉ cần không quá phận thì sẽ cho qua.

Giơ cao đánh khẽ, là cách ông vẫn thường dùng.

Hoàng hậu lúc này mới lên tiếng:

“Huynh đệ vốn nên tương thân tương ái, vì một nữ nhân mà trở mặt, thực đáng tiếc. Đáng hận nhất là loại nữ tử phong trần này! Người đâu, kéo ra ngoài, sáng mai trượng sát!”

Mà đứa trẻ, chẳng ai chịu nhận là con mình, bị ném vào lãnh cung, giao cho các phi tử bị thất sủng nuôi. Sống sót thì sống, chết cũng chẳng ai để tâm.

Như Yên hết đường cầu sinh, lúc bị kéo đi liền bật cười điên dại:

“Việc xấu đều do các hoàng tử làm, giết thì giết một nữ tử nhỏ nhoi! Các người tưởng chỉ có mình ta sao? Ha ha, Ngũ hoàng tử đã cài người khắp các phủ quyền quý trong kinh thành, từ nha hoàn đến thiếp thất, các ngươi tra nổi không?”

Nguyên An lập tức chỉ vào Ngũ hoàng tử:

“Phụ hoàng, người nghe thấy chưa? Nàng ta đã khai! Ngũ đệ còn nhiều tội ác!”

Như Yên nhổ nước bọt:

“Phì! Ngươi nghĩ ngươi là thứ tốt lành gì? Ngươi với quý phi sai ta tới phủ Trấn Quốc công làm loạn, sự việc không thành thì muốn vứt bỏ ta. Tất cả đều là kẻ tiểu nhân!”

Hoàng hậu thấy nàng càng nói càng loạn, liền ra hiệu lập tức kéo xuống.

Hoàng thượng tức đến mức sắc mặt trắng bệch, ôm ngực thở không nổi. Hoàng hậu hốt hoảng hô lớn:

“Thái y! Mau truyền thái y!”

Yến thọ chấm dứt trong một mớ hỗn độn.

Trên đường hồi phủ, mẫu thân ta nói:

“Tuyệt đối không thể để Tương nhi gả vào hoàng gia! Quá rối ren, quá nhiều tranh đoạt, đến chết lúc nào cũng không biết!”

Rồi lại xoa đầu ta:

“Tương nhi của ta chỉ cần lấy một người bình thường, sống vui vẻ là được rồi.”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap