Hương sữa tắm thoang thoảng bay vào mũi.

“Á! Tổng giám đốc Lục, sao anh lại vào đây?”

Triệu Nhan Tịch mặc áo choàng tắm, đột nhiên va vào tôi, gương mặt nhỏ nhắn lập tức ửng đỏ.

Tôi sững người, tim như bị bóp chặt.

Bình luận trực tiếp nổ tung:

“Trời đất, đây là tình tiết gì vậy?”

“Tổng giám đốc Lục, anh có nhớ cả nước đang theo dõi không đấy?”

“Đưa cục dân chính tới ngay!”* (*cục dân chính phụ trách đăng ký kết hôn)

Trong đầu tôi vang lên hồi chuông cảnh báo — không ổn!

“Tôi… tôi xin lỗi! Tôi đi nhầm phòng rồi…”

Tôi vội vàng đẩy nhẹ Triệu Nhan Tịch ra, không ngờ chiếc kẹp tóc của cô ấy lại móc vào kẹp cà vạt của tôi.

Cô ấy lúng túng ngã vào lòng tôi, vừa e thẹn vừa cự tuyệt, hai tay đặt lên ngực tôi, ngập ngừng nói:

“Tổng giám đốc Lục… Chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện mà…”

Mọi thứ đang dần mất kiểm soát.

Nhân viên tổ chương trình cũng ngơ ngác, đạo diễn đã chuẩn bị chuyển cảnh.

Ngay lúc đó, rầm!

Cánh cửa bị ai đó đá văng ra.

Lục Minh Trạch với gương mặt của tôi, tỏa ra sát khí lạnh lẽo, bước vào.

Giọng nói trầm thấp nhưng đầy uy hiếp:

“Em dám ngoại tình thử xem?”

5

Hiện trường lặng ngắt như tờ.

Đạo diễn giơ tay chuẩn bị chuyển cảnh nhưng còn khựng lại giữa chừng.

Bình luận trực tiếp đã nổ tung.

“Cứu tôi với! Đây là kịch bản gì thế này?”

“Cầm nhầm kịch bản rồi à?”

“Tôi thật sự lo lắng cho tinh thần của Tần Khanh.”

“Anh ta là gì của cô vậy? Bị bệnh à?”

Sau một hồi im lặng, cuối cùng đạo diễn cũng thò đầu ra từ sau camera, yếu ớt hỏi:

“Xin hỏi… đây là tình huống gì vậy?”

Lục Minh Trạch lạnh lùng phả ra hơi lạnh:

“Xin lỗi, tôi và tổng giám đốc Lục là vợ chồng hợp pháp.”

Câu nói này chẳng khác nào một cơn động đất.

Bình luận trực tiếp ngay lập tức tăng vọt với tốc độ 99+ mỗi giây.

Đạo diễn và toàn bộ ekip vẫn chưa kịp phản ứng, nhưng họ không biết rằng, chỉ vì câu nói này, chương trình của họ sắp nổi đình nổi đám.

Triệu Nhan Tịch, sau khi hy sinh một lọn tóc để gỡ được chiếc kẹp cà vạt, bèn ôm mặt khóc lóc bỏ chạy.

Khán giả bàng hoàng.

“Tôi xỉu mất, phải lưu lại khoảnh khắc này!”

“Chụp màn hình ngay, tôi đang chứng kiến tận mắt đây này!”

“Cái gì thế này? CP tôi thích tan rã rồi sao?”

Chỉ có fan trung thành của tôi, len lén trong biển bình luận, yếu ớt giương cờ:

“Yeahhh! Tần Khanh ngầu lắm!”

Chưa đầy một phút sau, lượng truy cập vào chương trình quá tải, livestream đột ngột bị gián đoạn.

Lục Minh Trạch đã đánh giá thấp sức ảnh hưởng của tôi.

Dù có bị ghét đến đâu, tôi vẫn là một cái tên hot.

Chỉ trong vài phút, từ khóa “Tần Khanh đã kết hôn” đã nhanh chóng đẩy “Mỹ nhân đồ tể” khỏi vị trí số một.

Hàng loạt nền tảng mạng xã hội lần lượt bị sập.

Chương trình bị tạm dừng khẩn cấp, tôi và Lục Minh Trạch quay lại xe.

Trời đã về khuya, ánh đèn bên ngoài vẫn sáng trưng. Nhân viên chương trình vẫn đang bận rộn thu dọn hiện trường, liên hệ truyền thông.

Trong xe tối om, tôi và Lục Minh Trạch ngồi cạnh nhau.

Tôi tựa trán vào cửa kính, tâm trạng nặng nề.

Quản lý của tôi nửa đêm bị dựng dậy, gọi tôi đến bàn bạc đối sách.

Vài phút trước, đối tác của Lục Minh Trạch – Từ Vãn Kiều – gọi điện đến.

“Minh Trạch, đơn ly hôn đã được chuẩn bị xong, luật sư của chúng tôi sẽ sớm liên hệ với cô Tần. Yên tâm, vụ này là cô ta tự bám lấy anh, sẽ không ảnh hưởng đến anh và công ty đâu.”

Tôi cầm điện thoại, lơ đãng đáp:

“À… thế anh cứ xử lý đi—”

Nhưng chưa kịp dứt lời, Lục Minh Trạch đã giật lấy điện thoại, thẳng thừng nói:

“Chúng tôi sẽ không ly hôn.”

Rồi anh ta dứt khoát cúp máy.

Tôi như mất hết hy vọng, tiếp tục lầm bầm:

“Chắc chắn họ sẽ bắt anh tham gia phỏng vấn. Nhớ nói là do anh uống say rồi nói linh tinh thôi. Dù sao họ cũng mặc định tôi là kẻ không có đầu óc, nhận lỗi cũng chỉ bị chửi một trận, tôi chịu được mà—”

“Tần Khanh—”

“…Đừng nhắc đến chuyện kết hôn của chúng ta. Như vậy sẽ ảnh hưởng đến công ty của anh—”

“Tần Khanh, chúng ta công khai đi.”

“Hả? Cái gì?”

Tôi tưởng mình nghe lầm, bàng hoàng quay sang nhìn anh ta.

Lục Minh Trạch nghiêm túc, trịnh trọng nói:

“Chúng ta công khai.”

Tôi mất một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình:

“Tại sao?”

Làm vậy thì có lợi ích gì cho anh ta?

Một nữ minh tinh đầy tai tiếng như tôi, có lẽ nào lại trở thành bàn đạp giúp tập đoàn Lục thị phát triển?

Anh ta dường như đọc được suy nghĩ của tôi, khẽ cười:

“Không thể đơn giản chỉ vì lý do dễ hiểu nhất sao?”

Tay tôi lạnh toát, tim đập thình thịch vì căng thẳng.

Câu trả lời ấy, tôi đoán được.

Nhưng tôi không dám nghĩ đến.

Một tuần trước, chủ tịch công ty tôi đã gọi điện cho tôi.

“Tần Khanh, cô có một tuần để lấy được tài liệu tôi muốn, nếu không, tôi sẽ tung toàn bộ ảnh của cô ra.”

Tôi hiểu rõ hậu quả của việc ảnh bị lộ.

Cũng biết rằng, nếu để hắn ta tự tìm gặp quản lý của tôi, bí mật này sớm muộn gì cũng bị vạch trần.

Hình như… chính là tối nay.

Lục Minh Trạch tựa lưng vào ghế da, ánh đèn neon bên ngoài phản chiếu trong đôi mắt anh ta.

“Tần Khanh, tôi—”

Tôi giật thót, vội cắt ngang:

“Xin lỗi, trước khi chúng ta đổi lại thân xác, anh giúp tôi đến công ty quản lý một chuyến được không?”

Lời còn chưa dứt, Lục Minh Trạch đã trầm mặc nhìn tôi, cuối cùng chỉ gật đầu: “Được.”

Tôi mở cửa xe, bước xuống.

Lục Minh Trạch hạ kính xe, gió lạnh và tuyết ùa vào.

Anh ta nói: “Về nhà chờ tôi, đừng lo lắng.”

Động cơ xe khởi động, cửa kính chậm rãi nâng lên.

Ngay giây phút cuối cùng, tôi bỗng nhiên lên tiếng:

“Lục Minh Trạch.”

Anh ta dừng lại động tác, im lặng chờ tôi nói tiếp.

Tôi liếm đôi môi khô khốc, tim đập như trống trận:

“Lỡ như… lỡ như tôi là kẻ lừa đảo thì sao?”

Lục Minh Trạch im lặng hồi lâu, sau đó đột nhiên bật cười:

“Lừa đảo mà trình độ thấp thế này à?”

Tôi ngớ người: “Anh đang châm chọc tôi đúng không?!”

Nhưng Lục Minh Trạch dường như tâm trạng khá tốt, khóe môi cong lên:

“Tần Khanh, em là vợ tôi, cũng là người thân của tôi. Tôi tin em.”

6

Trên đường về, trong xe chỉ còn lại mình tôi.

Ánh đèn đường bị khung cửa kính cắt thành từng đoạn, sáng tối đan xen.

Tôi mở mạng xã hội.

Phát hiện vài phút trước, Triệu Nhan Tịch vừa đăng một dòng trạng thái:

“Tôi ổn, cảm ơn mọi người đã quan tâm.”

Chỉ một câu ngắn ngủi, nhưng đủ khiến hàng loạt fan của cô ấy ào ạt tràn vào trang cá nhân của tôi để công kích.

“Kinh tởm quá, cô đã kết hôn rồi mà còn tham gia show hẹn hò? Cô không biết xấu hổ à?”

“Tôi đã bảo mà, nhân phẩm của cô ta có vấn đề.”

“Biết đâu ngày xưa cô ta cũng giở trò gì đó mới gả vào hào môn được?”

Tôi lặng lẽ tắt màn hình điện thoại, thở dài.

Tin tức này được tung ra, đúng là chấn động như một trận động đất.

Nhưng vốn dĩ hình tượng của tôi cũng chẳng ra gì, nên chẳng có gì gọi là “sụp đổ”.

Đa phần, mọi người chỉ đang thương hại Triệu Nhan Tịch.

“Tổng giám đốc, cô Từ đang ở bệnh viện.”

Tài xế đột nhiên lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

Tôi giật mình: “Gì cơ?”

“Bên công ty vừa báo, cô Từ vì chuyện của ngài mà làm việc suốt một ngày một đêm, kiệt sức ngất xỉu. Ngài có muốn qua đó không?”

Từ Vãn Kiều.

Lần đầu tiên tôi nghe đến cái tên này, là vào ngày tôi và Lục Minh Trạch đi đăng ký kết hôn.

Cô ta gửi cho tôi một bản thỏa thuận bảo mật, bắt tôi phải ký.

Nói rằng đây là yêu cầu từ tất cả cổ đông của tập đoàn Lục thị, vì bọn họ cho rằng một nữ minh tinh không rõ lai lịch như tôi sẽ trở thành vết nhơ của Lục Minh Trạch.

Về sau, tôi có cơ hội gặp trực tiếp cô ta.

Tôi nhớ rất rõ một chi tiết—

Sợi dây chuyền cô ta đeo trên cổ.

Bởi vì tôi đã từng thấy nó trong thư phòng của Lục Minh Trạch.

Y hệt, không lệch đi đâu một ly.

Cốt truyện phía sau, tôi có thể tự động suy đoán.

Ví dụ như: Từ Vãn Kiều và Lục Minh Trạch vốn là một đôi. Nhưng vì âm mưu của gã chủ tịch công ty giải trí kia, tôi vô tình phá vỡ mọi thứ, cướp mất danh phận “bà Lục”, đẩy cô ta ra ngoài cuộc chơi.

Bây giờ, nếu tôi không đến bệnh viện, liệu sau này Lục Minh Trạch có trách tôi không?

Ban đêm, bệnh viện vẫn tấp nập người qua lại.

Khi tôi đến nơi, Từ Vãn Kiều đang nằm trên giường truyền nước biển.

Thấy tôi bước vào, đôi mắt cô ta chợt sáng lên, yếu ớt gọi:

“Minh Trạch.”

Tôi cảm thấy không tự nhiên, đứng bên cạnh giường, khách sáo hỏi:

“Cô thấy thế nào rồi?”

Cô ta yếu ớt đáp: “Chóng mặt lắm, bác sĩ bảo tôi bị kiệt sức.”

Sắc mặt cô ta tái nhợt, giọng nói mỏng manh như tờ giấy.

Bàn tay từ dưới chăn chậm rãi vươn ra, chạm vào ngón tay tôi, khẽ siết lấy.

“Minh Trạch, anh đến, tôi vui lắm.”

Lòng bàn tay cô ta nóng rực, có lẽ đang sốt.

Chính lúc này, tôi bỗng nhìn thấy chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của mình—

Chiếc nhẫn cưới của tôi và Lục Minh Trạch.

Từ Vãn Kiều sững người khi chạm vào chiếc nhẫn.

Sau đó, vẻ mặt cô ta dần dần trở nên tủi thân.

Một người phụ nữ luôn kiêu ngạo, sắc sảo, bỗng trở nên mềm yếu, như thể bị ai đó cướp đi thứ gì quan trọng nhất.

Cô ta nũng nịu, giọng nói đầy oán trách:

“Lục Minh Trạch, rốt cuộc thì… Tần Khanh sẽ còn ở bên anh bao lâu nữa? Tôi đã đợi anh quá lâu rồi, không muốn chờ thêm nữa.”

Trái tim tôi khẽ run lên.

Lục Minh Trạch… để cô ta đợi?

Lẽ nào mọi chuyện xảy ra tối nay…

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap