1

Tôi đã giúp nữ minh tinh mà mình thích nổi tiếng.

Tối hôm đó, cô ấy đứng trên sân khấu nhận giải, bức ảnh cô ấy và “Lục Minh Trạch” – một doanh nhân quyền lực – nhìn nhau say đắm bỗng trở nên viral.

Truyền thông nhân cơ hội, bình chọn cô ấy là nữ nghệ sĩ có khả năng bước chân vào hào môn nhất năm nay.

Nhưng chẳng ai biết rằng, Lục Minh Trạch đã có vợ.

Vợ anh ta chính là nữ minh tinh hàng đầu nhưng mang tiếng xấu trong giới – Tần Khanh.

Cũng chính là tôi.

Một tuần trước, khi nhiếp ảnh gia làm tóc cho tôi, anh ta vô tình đá vào bảng điện.

Tôi bị điện giật bất tỉnh tại chỗ.

Lúc tỉnh lại, tôi đã ngồi trong văn phòng sáng sủa của Lục Minh Trạch.

Thư ký của anh ta cúi đầu hỏi:

“Đây là danh sách vài ứng viên cho hợp đồng đại diện, ngài muốn chọn ai?”

Vừa nhìn, tôi đã thấy ngay người trong lòng mình – Triệu Nhan Tịch.

Tôi giơ tay chỉ bừa: “Nhất định phải là cô ấy.”

Thư ký lại hỏi: “Ngân sách bao nhiêu ạ?”

“Càng nhiều càng tốt.”

Các lãnh đạo cấp cao trong công ty liền ngầm hiểu, đổ ba mươi triệu ra để lăng-xê cô ấy.

Bây giờ, cô ấy đã nổi tiếng.

Scandal cũng ập đến tới tấp.

Tôi trốn bên ngoài ba ngày không dám về nhà.

Lúc này, màn hình điện thoại sáng lên, hiện lên cái tên “Tần Khanh”, rung lên từng hồi như một lưỡi dao treo trên đầu tôi.

Tôi run rẩy nghe máy.

Giọng nói lạnh băng của tôi từ đầu dây bên kia truyền đến:

“Trong vòng ba mươi phút, lập tức về nhà.”

Cùng là phụ nữ, nhưng tại sao khi Lục Minh Trạch dùng cơ thể tôi để nói chuyện, lại khiến người ta lạnh sống lưng như vậy?

Thật ra, từ trước đến nay, Lục Minh Trạch luôn lạnh nhạt với tôi.

Bạn thân tôi từng phân tích nguyên nhân:

“Lục Minh Trạch xuất thân danh môn, gia phong nghiêm khắc. Còn khuôn mặt của cậu, nhìn thôi đã biết không phải kiểu phụ nữ đoan trang rồi.”

“Hả?”

Cô ấy nói tiếp: “Cậu trông giống yêu tinh chuyên hút tinh khí của đàn ông vậy.”

Tôi thừa nhận, ban đầu tôi không phải thực sự muốn cưới anh ta.

Chủ tịch công ty giải trí của tôi lúc đó đã đưa ra một ý kiến.

Ông ta nói Lục Minh Trạch là kẻ thù không đội trời chung của công ty, bảo tôi quyến rũ anh ta, nếu thành công, công ty chúng tôi sẽ trở thành ông lớn trong giới, mà tôi cũng sẽ trở thành nữ minh tinh số một của họ.

Nhưng hôm thực hiện kế hoạch, không biết có vấn đề gì mà tôi lại uống say.

Lúc tỉnh dậy, tôi đang nằm trên người Lục Minh Trạch, hai chúng tôi thân mật sát nhau, đúng lúc bị mẹ anh ta bắt gặp.

Vậy là Lục Minh Trạch buộc phải cưới tôi.

Anh ta chắc chắn không thích tôi, nhưng vì giáo dưỡng, anh ta cưới một bình hoa vô dụng như tôi, để mặc tôi tự sinh tự diệt trong giới giải trí.

Chủ tịch công ty bảo tôi kiên nhẫn, chờ thời cơ thích hợp sẽ kéo tôi ra ngoài.

Tôi đã chờ ba năm, từ một nữ minh tinh bị anti-fan ghét bỏ, giờ đã leo lên hàng top trong giới, vậy mà vẫn chưa thoát ra được.

Ba ngày trước, tôi và Lục Minh Trạch hoán đổi thân xác.

Cuộc sống hoàn toàn đảo lộn.

2

Khu biệt thự về đêm yên tĩnh không một tiếng động.

Tôi cắn răng bước vào nhà, bật đèn lên, liền thấy nữ minh tinh quyến rũ “Tần Khanh” mặc áo choàng tắm rộng rãi, vắt chân ngồi trên ghế trong phòng khách, đối diện cửa ra vào, ánh mắt sắc lạnh.

Đôi chân trắng như ngọc, chiếc cổ thiên nga thon dài, khuôn mặt đẹp đến mức có một không hai.

Mẹ nó, tôi đúng là quá xinh đẹp.

Nhưng ngay khoảnh khắc chạm phải ánh mắt đầy sát khí kia, hai chân tôi mềm nhũn, lập tức quỳ xuống.

Lục Minh Trạch cười lạnh:

“Tần Khanh, tiêu ba mươi triệu, vui không?”

Tôi nuốt nước bọt, “Tôi sẽ kiếm lại cho anh?”

“Kiếm kiểu gì?”

“Đánh bóng scandal chứ sao.” Tôi bò dậy từ nền nhà lạnh lẽo, kéo ghế nhỏ ngồi trước mặt Lục Minh Trạch, cười nịnh nọt.

“Anh nghĩ đi, bây giờ chính là thời điểm vàng để anh và Triệu Nhan Tịch tạo scandal. Cứ dính tin đồn thêm vài lần, nhận quảng cáo, chụp tạp chí, chẳng mấy chốc tiền sẽ về lại thôi mà.”

Lục Minh Trạch nhìn tôi đầy ẩn ý: “Tần Khanh, tôi đã kết hôn với cô rồi.”

“Đúng vậy, có vấn đề gì sao——” Tôi đột nhiên khựng lại.

Đúng là không được! Nhà họ Lục gia giáo nghiêm ngặt, những tin đồn tình ái kiểu này tuyệt đối bị cấm.

Không thể tạo scandal được.

“Vậy làm sao đây?” Tôi bối rối.

Lục Minh Trạch lấy điện thoại của tôi ra, ung dung gọi cho quản lý:

“Có chương trình thực tế về tình yêu nào không? Tôi muốn tham gia.”

Mặt tôi tái mét.

“Anh muốn tôi bị chửi chết à?”

Anh ta hờ hững liếc nhìn tôi: “Sao thế?”

Tôi cúi đầu, im lặng.

Quản lý từng nhắc đi nhắc lại, gương mặt của tôi quá sắc sảo, làm gì cũng trông có tâm cơ, dễ bị ghét. Hơn nữa, miệng tôi nhanh hơn não, nên tuyệt đối không được lên show thực tế.

Năm ngoái tôi không tin, tham gia một chương trình, kết quả anti-fan tăng thêm cả trăm ngàn.

Đến tận bây giờ, vẫn có người spam trên trang cá nhân của tôi bảo tôi là đồ không có đầu óc.

“Anh cũng phải tham gia.” Anh ta bổ sung thêm.

Tôi ngây ra nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngốc nghếch của chính mình – bây giờ đang do Lục Minh Trạch kiểm soát.

Anh ta mỉm cười, dùng ngón tay thon dài khẽ nâng cằm tôi lên:

“Cùng cô tạo CP, không vi phạm gia quy.”

Nhìn bản thân với khí chất hoàn toàn thay đổi, tôi bất giác đỏ mặt, mũi nóng lên.

“Chuyện đó… Tôi có câu hỏi này.”

“Nói.”

“Khi anh tắm, có nhìn tôi không?”

Với tỷ lệ eo-hông hoàn hảo, đường cong quyến rũ của tôi, không phải sẽ khiến anh ta mê mẩn sao?

“… Không nhìn.” Anh ta trả lời có vẻ hơi cứng nhắc.

Tôi ngượng ngùng: “Vậy tôi cũng đi tắm——”

Chưa kịp nói hết, mặt tôi đã nóng bừng, ánh mắt vô thức nhìn xuống dưới.

Lục Minh Trạch kịp thời giữ cằm tôi, nâng lên: “Không được tắm, đi ngủ.”

“Thối lắm rồi.”

“Thì cứ thối đi.”

3

Có thể nói, đây là mùa chương trình hẹn hò có dàn cast mạnh nhất từ trước đến nay.

Ngôi sao đang hot Triệu Nhan Tịch, nữ minh tinh tuyến một đầy thị phi Tần Khanh, cùng với một số nữ diễn viên nổi tiếng khác.

Phía nam giới, thậm chí còn có cả một doanh nhân giàu có đích thân tham gia.

Tên của Lục Minh Trạch vừa xuất hiện, lập tức leo lên top tìm kiếm trên các trang tin giải trí.

“Tôi đã nói mà, giữa Triệu Nhan Tịch và Lục Minh Trạch chắc chắn có gì đó!”

“Đuổi vợ đến tận show hẹn hò, CP tôi thích cuối cùng cũng thành hiện thực!”

“Dự đoán online: Hai người họ sớm muộn gì cũng kết hôn.”

“Tần Khanh đẹp nhất!” – xen lẫn trong đó là fan của tôi.

“Cái đứa ở trên bị ngốc à? Fan y như idol, chẳng có não.”

Trước khi lên đường đến chương trình, tôi đã dặn đi dặn lại với Lục Minh Trạch:

“Trang điểm đừng đậm quá, nói ít thôi, đặc biệt là phải thân thiện với các nữ khách mời khác, không được tùy tiện nhìn đàn ông.”

Lục Minh Trạch khoanh tay, ngồi trong xe bảo mẫu, nhắm mắt lại, biểu cảm y như chuẩn bị đi phá game vậy.

Không biết là nghe lọt tai hay không nữa.

Trong biệt thự quay chương trình, có một màn hình lớn, tất cả mọi người có thể theo dõi bình luận trực tiếp trên mạng.

Vừa bước vào, tôi đã thấy trên màn hình tràn ngập tim hồng bay đầy trời.

“Triệu Nhan Tịch và Lục Minh Trạch chính thức khóa CP!”

“Tổng tài theo đuổi vợ đến tận chương trình hẹn hò!”

Ngay lúc bầu không khí đang sôi động nhất, “Tần Khanh” và Triệu Nhan Tịch cùng nhau xuất hiện.

Triệu Nhan Tịch mặc một chiếc váy ngắn quây ngực màu trắng tua rua, ngọt ngào xinh xắn, nhẹ nhàng vẫy tay chào trước ống kính.

Thấy tôi nhìn cô ấy chằm chằm, bỗng nhiên cô ấy đỏ mặt đến tận mang tai, lén trốn sau lưng “Tần Khanh”.

Máy quay lập tức chuyển hướng, trên màn hình liền xuất hiện một khuôn mặt cau có.

Rõ ràng, tổng tài của chúng ta vẫn chưa vượt qua được cú sốc hoán đổi thân xác, công bằng mà nói thì anh ta đang khó chịu với tất cả mọi người.

Bình luận ngay lập tức đổi chiều:

“Tránh ra! Đừng chắn ống kính nhà tôi!”

“Mặt mày trông như đưa đám, dọa tôi sợ chết khiếp!”

“Bé Tịch của tôi ơi, tránh xa cô ta ra!”

Lục Minh Trạch thu hết phản ứng của cư dân mạng vào mắt, thản nhiên liếc ống kính một cái.

“Họ có ý gì? Coi thường tôi à?”

“Không phải chứ? Tần Khanh mà cũng biết coi thường người khác sao!”

“Khanh bảo bối đỉnh nhất!”

“Đứa nào ở trên cút ngay!”

Tôi thở dài trong lòng, quen rồi, dù tôi có làm gì đi nữa thì cũng chỉ bị chửi thôi.

Chỉ mong Lục Minh Trạch có thể yên phận một chút, anh ta mà không lên tiếng, tôi đã tạ ơn trời đất rồi.

Ai ngờ, giây tiếp theo, “xoẹt” một tiếng, chiếc váy của Triệu Nhan Tịch bị xé một đường dài, váy dài lập tức biến thành váy ngắn.

Thủ phạm chính là đôi giày cao gót của “Tần Khanh”.

Hiện trường rơi vào sự im lặng khó xử.

“Đù, Tần Khanh cố ý đúng không?”

“Năm ngoái cô ta đã giở trò ở chương trình kia rồi, vừa đến đã bắt đầu bày chiêu trò.”

Triệu Nhan Tịch cúi đầu: “Không sao đâu, chắc chị ấy không cố ý.”

Lục Minh Trạch trầm ngâm nhìn cô ấy vài giây, sau đó nhẹ nhàng nói một câu: “Xin lỗi.”

Nhưng cư dân mạng lại không hài lòng: “Thái độ kiểu gì thế?”

Sợ mọi chuyện càng lúc càng tệ, tôi vội vàng hòa giải:

“Nhan Tịch, đi thay đồ đi.”

Triệu Nhan Tịch uất ức rời đi.

Lục Minh Trạch đứng yên, lặng lẽ nhìn tôi.

Ánh mắt đó khiến tôi bỗng nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, nghĩ một lúc, nhưng cũng chẳng có gì để giải thích cả.

Năm ngoái, trong bữa tiệc gia đình nhà họ Lục, nữ đối tác làm ăn của Lục Minh Trạch – Từ Vãn Kiều – đã cố tình đụng vào tôi, khiến rượu vang đỏ đổ hết lên người cô ta.

Vừa lau rượu, cô ta vừa nói: “Cô Tần mới đến lần đầu, không hiểu phép tắc cũng là chuyện bình thường. Tôi không sao đâu.”

Còn tôi thì giống như một đứa vụng về, cầm ly rượu rỗng, ngơ ngác giải thích với Lục Minh Trạch: “Là cô ta đụng vào tôi trước.”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap