Ngay khoảnh khắc Thẩm Tri Tự ra tay, Thẩm Khê Đình đã sớm có phòng bị, nghiêng người né tránh, thuận thế hất ngược hắn vào hồ sen.

Không lệch chút nào, trực tiếp đập trúng tảng đá trang trí trong hồ.

Ta nhìn hắn kêu khóc, nhìn hắn quằn quại trong lạnh buốt, bị nước sặc từng ngụm, quả thật là một hồi khoái chí.

Chúng ta ẩn mình trong bóng tối, kiên nhẫn đợi đến khi hắn uống đủ nước, sống dở chết dở, mới để Phong Hà hô to lên: “Thiếu gia rơi xuống hồ rồi!”

Đại phu lắc đầu tiếc nuối:

“Tiểu thiếu gia bị gãy một ngón tay lúc rơi xuống nước, e là sau này cầm bút sẽ rất khó khăn.”

Mạnh Tuấn lảo đảo, ánh mắt như muốn giết người nhìn về phía Thẩm Khê Đình:

“Là ngươi làm!”

“Là Thẩm Tri Tự tự làm!”

Ta lạnh lùng ngắt lời cơn giận của hắn.

“Hắn núp trong bóng tối, mưu hại Khê Đình không thành, tự mình trượt chân rơi xuống nước. Cả viện đều thấy rõ rành rành, ngươi còn muốn nói ta thiên vị Khê Đình nữa sao?”

Từ khi Nguyệt Thiền và Phong Hà biết chuyện kiếp trước, người nhà họ Thẩm ta đối với đám người họ Mạnh chẳng khác nào mèo vờn chuột, kẻ nào cũng thêm mắm dặm muối, đem chúng chê cười đến không còn mặt mũi.

“Đây chính là đứa con ngươi chọn đấy, tâm địa độc ác, hại huynh đệ, chẳng có chút nhân nghĩa nào. Nếu được quay lại, loại người đạo đức bại hoại như vậy, có cho không ta cũng chẳng cần làm hạ nhân!”

“So sánh với Khê Đình? Nó còn không xứng xách giày cho Khê Đình!”

Ta nói thẳng không nể mặt, câu nào cũng như dao bén.

Một bức rèm ngăn cách, nhưng từng chữ từng lời đều rơi vào tai Thẩm Tri Tự không sót một mảy.

Mạnh Tuấn muốn biện bạch, Nguyệt Thiền đã lạnh giọng cười:

“Nếu không phải tiểu thư còn xem cô gia là người một nhà, thì cái tội mưu hại huynh đệ của tiểu thiếu gia, sớm đã bị đưa đến từ đường để chịu gia pháp, rồi bị đuổi khỏi phủ từ lâu rồi.”

Mạnh Tuấn và Thẩm Tri Tự đúng là nuốt phải mật đắng, muốn khóc cũng không thành tiếng.

Một người đau như xé ruột, nhưng không dám tổn thương đứa con mình tự hào nhất.

Một kẻ thì co rúm trong sân, bị người chỉ trỏ chê cười, hãi hùng đến nỗi mấy ngày sau cũng không dám bước chân ra cửa, gầy rộc cả người.

Cả một nhà, khổ đương nhiên phải cùng nhau chịu.

Những gì Thẩm Tri Tự nếm trải, ta nhất định sẽ không bỏ sót một chữ, gửi hết đến tai người mẹ tốt của hắn, để nàng ta biết cái “chủ ý hay” kia đã khiến con trai nàng trở thành trò cười và đối tượng bị lên án trong cả phủ thế nào.

“Dù gì cũng là con nuôi, đồ lang sói không biết ơn, phu nhân đối với hắn tốt như vậy, hắn lại muốn hủy hoại cả tương lai của Thẩm gia.”

“Cũng chưa hẳn, đại thiếu gia kia cũng là nhặt về mà thôi. Nói cho cùng, trong máu thịt đã mang sẵn cái thứ bần tiện đê hèn, không ai cứu nổi đâu.”

“Đáng đời! Gãy ngón tay mà còn mơ làm rồng trong loài người à? Chờ hắn thành phế nhân thì còn hợp hơn. Cứ nằm đó mà giả vờ đáng thương đi, xem có ai thèm liếc hắn cái nhìn thương hại không!”

“Báo ứng, hại người không thành, rước lấy thiên lôi giáng tội.”

Tống Xích Xích, đang ngồi chồm hổm ở chuồng ngựa, bịt mũi dọn phân, toàn thân run rẩy, suýt chút nữa ngã quỵ tại chỗ.

Hai bà mụ già liếc nhau, âm thầm rời đi.

Đêm đó, Tống Xích Xích lén lút tới sân của Thẩm Tri Tự, định trao chút “tình mẫu tử”, nhân tiện truyền thêm vài ý tưởng độc địa.

Nhưng khi bàn tay nàng vừa đẩy cửa, cả viện liền sáng rực đuốc.

Bà quản sự hừ lạnh:

“Hèn chi trong viện thiếu gia thường mất đồ, thì ra là con ăn trộm chuyên dọn phân trong phủ! Bắt lại cho ta!”

Tống Xích Xích hoảng loạn tột độ, còn chưa kịp nói câu nào thì đã bị mấy cái tát trời giáng đánh cho xây xẩm mặt mày:

“Con tiện nhân này lắm mồm thật, bịt miệng lại, kéo đi!”

Khuôn mặt Tống Xích Xích đầy dấu tay, bị lôi xềnh xệch đến trước mặt ta và Mạnh Tuấn, trói chặt như lợn chờ giết.

9

Mạnh Tuấn, đầu bù tóc rối, tiều tụy không chịu nổi, vừa trông thấy gương mặt sưng như đầu heo vì bị tát của Tống Xích Xích, suýt nữa thì ngã khỏi ghế.

“Xích… sao có thể tự tiện dùng gia pháp? Tống nương tử vốn là người ngoan hiền chất phác, sao có thể có hành vi trộm cắp như vậy được?”

Bà quản sự cung kính đáp:

“Chuồng ngựa ở phía Đông, còn viện của nhị thiếu gia ở phía Tây. Nàng chỉ là kẻ dọn phân ngựa, thì có việc gì quan trọng mà lại mò đến viện thiếu gia?”

“Hơn nữa, không trễ không sớm, lại đúng lúc lén lút vào phòng ngủ của thiếu gia. Xin lỗi vì nói thẳng, không phải trộm đồ, chẳng lẽ trộm người? Thiếu gia còn nhỏ tuổi, nếu định trộm người thì cũng quá vội rồi.”

“Ngươi…”

Mạnh Tuấn suýt bị tức đến phun máu.

“Đừng nói càn trước mặt phu nhân! Không có bằng chứng đã vội gán tội trộm cắp, lá gan của ngươi cũng to đấy!”

Bà quản sự chẳng hề nao núng, đặt một túi trang sức ra trước mặt chúng ta:

“Đây là từ phòng nàng ta lục ra. Một kẻ dọn phân ngựa, sao có được nhiều vàng ngọc trang sức như vậy? Nếu không phải trộm, chẳng lẽ là cô gia ban cho?”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap