Khi ấy tôi còn nhỏ, chưa đủ can đảm để hứa hẹn cả cuộc đời cho ai.

Tôi vốn định suy nghĩ thêm vài năm rồi mới quyết định.

Nhưng sau đó, biến cố bất ngờ xảy đến với gia đình tôi, còn Chu Trạch lại bất ngờ bước vào cuộc sống tôi.

Từ đó, liên lạc giữa tôi và Hà Húc cũng ngày một ít đi.

Lần đó gọi cho anh, tôi chỉ mang theo chút hy vọng mong manh…

Không ngờ, anh thực sự đã chờ đợi tôi, đúng như lời hứa của tuổi thanh xuân ấy, suốt mười năm trời.

Một tháng qua, anh không chỉ mời bác sĩ tâm lý giúp tôi trị liệu, mà còn gác lại tất cả công việc, ngày đêm ở bên chăm sóc tôi.

Chính vì sự chăm sóc chu đáo và kiên trì của anh, tôi mới có thể thoát khỏi cơn ác mộng mang tên Chu Trạch trong khoảng thời gian ngắn như vậy.

Và cũng chính nhờ sự so sánh ấy, tôi mới hiểu được, mình đã từng ngu ngốc đến mức nào.

Tôi đã bỏ qua một người đàn ông tốt, yêu mình bằng cả trái tim, chỉ để lao theo một tên khốn đa tình hai mặt.

May thay, tất cả vẫn chưa quá muộn.

Đêm Giáng Sinh, dưới sự chứng kiến của người thân và bạn bè, tôi chủ động cầu hôn Hà Húc.

Chúng tôi đã lỡ nhau suốt mười năm, quãng thời gian còn lại, tôi không muốn lãng phí thêm một ngày nào nữa.

Đôi mắt Hà Húc đỏ hoe khi anh nhận lời cầu hôn của tôi.

Khi đeo nhẫn cho tôi, bàn tay anh còn khẽ run lên.

“Phi Phi… Mười năm rồi, cuối cùng anh cũng được như ý nguyện.”

Tôi khẽ ôm lấy anh, thì thầm:

“Ừ… chúng ta đều đã được như ý nguyện rồi.”

8

Sau màn cầu hôn, tôi và Hà Húc bắt đầu chuẩn bị hôn lễ một cách bài bản, đâu vào đấy.

Nhưng ngay trước ngày cưới, tôi vẫn gặp lại Chu Trạch.

Anh ta mặc một bộ vest mới, tay cầm bó hoa hồng, thần sắc mệt mỏi không cách nào giấu được.

Chưa đợi tôi mở miệng, anh ta đã “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống trước mặt tôi:

“Phi Phi, anh xin lỗi, anh sai rồi…”

Chỉ cách nhau hai tháng ngắn ngủi, gặp lại anh ta, lòng tôi lại bình lặng đến kỳ lạ.

Không còn căm hận, cũng chẳng còn yêu thương.

Người đàn ông trước mặt tôi lúc này, chẳng khác gì một người xa lạ.

Thấy tôi không nói lời nào, Chu Trạch tham lam nhìn tôi, tiếp tục:

“Phi Phi, anh đã biết hết sự thật rồi. Anh biết người cứu anh năm xưa là em, là anh đã trách nhầm em. Nhưng anh cũng bị con tiện nhân Hứa Ninh Ninh che mắt…”

“Em yên tâm, anh đã trừng phạt cô ta thê thảm rồi, sau này cô ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt chúng ta nữa. Xin em, cho anh thêm một cơ hội có được không?”

“Còn chuyện video kia, thật sự không phải do anh tung ra. Đó cũng là trò bẩn của Hứa Ninh Ninh.”

“Phi Phi, anh đã tìm em suốt hai tháng nay. Em sống có tốt không? Anh rất nhớ em… kể từ ngày em đi rồi, anh mới nhận ra mình đã sai đến nhường nào…”

Tôi lắc đầu, bình thản nhìn anh ta:

“Chu Trạch, muộn rồi. Em đã cho anh đến 99 cơ hội, nhưng anh chưa từng biết trân trọng.”

Chu Trạch vẫn cố chấp nhìn tôi, giọng nói đầy chua chát:

“Phi Phi, anh biết anh làm tổn thương em. Em muốn anh làm gì cũng được, chỉ cần em nói ra, anh nhất định sẽ làm được.”

“Có phải em vẫn giận vì anh đã đánh em không? Vậy để anh tự đánh mình là được, được không?”

Nói xong, anh ta bắt đầu tự tát liên tục vào mặt mình, vừa tát vừa lặp đi lặp lại câu xin lỗi.

Nhưng mặc anh ta điên cuồng ra sao, trong lòng tôi đã sớm không gợn nổi một chút sóng nào.

“Chu Trạch, từ lần thứ 99 anh bỏ rơi em vì Hứa Ninh Ninh, chúng ta đã hoàn toàn kết thúc rồi.”

“Cho nên, dù hôm nay anh có tự đánh đến chết, chúng ta cũng không thể quay lại được nữa.”

“Đúng rồi, để em giới thiệu cho anh một người.”

Tôi quay đầu nhìn Hà Húc, khẽ vẫy tay gọi anh lại.

Khi Hà Húc bước đến cạnh tôi, tôi mỉm cười, nắm lấy tay anh.

Hai chiếc nhẫn trên tay chúng tôi va vào nhau, phát ra một tiếng “keng” thanh thúy.

“Giới thiệu một chút, đây là vị hôn phu của em, Hà Húc.”

Chu Trạch lập tức cứng đờ, gương mặt lộ rõ vẻ đau đớn.

Nhưng anh ta vẫn không từ bỏ, vội vã nói:

“Phi Phi, em đang gạt anh đúng không? Hai người mới quen nhau được bao lâu, sao có thể kết hôn nhanh như vậy?”

“Anh thực sự biết sai rồi, và sai rất nặng. Em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được, chỉ xin em đừng dùng cách này, anh chịu không nổi đâu…”

Tôi mỉm cười, lắc đầu:

“Em và A Húc đã quen nhau hơn hai mươi năm, anh ấy chờ em suốt mười năm. Anh ấy yêu em, và em cũng yêu anh ấy.”

Nói xong, tôi quay sang, nhẹ nhàng hôn lên môi Hà Húc.

Hai tuần sau, tôi và Hà Húc tổ chức một đám cưới linh đình trong nhà thờ.

Đây là lần thứ một trăm tôi khoác lên mình bộ váy cưới, nhưng là lần đầu tiên tôi cưới đúng người.

Cũng là lần đầu tiên, tôi nhận được lời chúc phúc chân thành từ tất cả mọi người.

Ngày hôm đó, Chu Trạch cứ lảng vảng quanh cửa nhà thờ.

Anh ta luôn tin rằng tôi vẫn còn yêu anh ta, sẽ không thể gả cho người khác.

Nhưng anh ta quên mất rằng, tình yêu của tôi đã sớm bị chính anh ta bào mòn, từng chút một, sau mỗi lần bị bỏ rơi.

Chỉ đến khi thấy tôi và Hà Húc trao nhẫn dưới sự chứng kiến của cha xứ, Chu Trạch mới gục đầu bỏ đi trong tuyệt vọng.

Về sau, tôi nghe bạn bè trong nước kể lại, Hứa Ninh Ninh bị Chu Trạch tra tấn đến mức tâm thần không ổn định.

Một đêm nọ, cô ta cầm dao đâm thẳng vào người Chu Trạch.

May mắn thay, hàng xóm kịp thời phát hiện và báo cảnh sát, nên Chu Trạch giữ được mạng sống.

Chỉ là, nửa đời còn lại của anh ta, sẽ phải sống dựa vào thuốc men.

Một năm sau, tôi sinh cho Hà Húc một cặp song sinh, một trai một gái.

Nhìn hai đứa bé trong xe nôi, Hà Húc cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên má tôi:

“Vợ ơi… may mà anh không bỏ cuộc, cuối cùng cũng chờ được đến ngày này.”

Còn tôi…

Tôi cũng biết ơn số phận, vì đã không để tôi lỡ mất người mình yêu nhất đời.

(HẾT)

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap