8

Tôi thay quần áo, ra tiệm tiện lợi gần khu chung cư.

Vừa đến nơi, tôi bất ngờ gặp Bạch Khởi.

Anh mỉm cười chào tôi:

“Chúc mừng năm mới!”

Tôi cũng cười đáp:

“Chúc mừng năm mới!”

Hai chúng tôi bắt đầu nói chuyện vu vơ. Anh hỏi:

“Em định mua gì thế?”

Tôi không thể nói là mua đồ đó được, nên vội đáp:

“Thèm ăn vặt, mua ít đồ thôi.”

Anh cười:

“Anh mua gói thuốc lá.”

Trong lúc tôi chọn khoai tây chiên, Bạch Khởi đứng cạnh hỏi:

“Chuyện phim ngắn, em suy nghĩ thế nào rồi?”

Thực ra, tôi đã cân nhắc rất lâu và quyết định đồng ý:

“Em thấy ổn. Để hôm khác hẹn nói chi tiết nhé.”

Nghe tôi đồng ý, anh rất vui:

“Tuyệt vời, nhất định rồi.”

Tôi cầm gói khoai tây chiên, anh cầm gói thuốc lá, cả hai tiến đến quầy thu ngân.

Anh còn giành trả tiền cho tôi.

Đúng lúc đó, Tô Dịch Thần bước vào.

Anh mặc áo lông vũ trắng, tóc mái buông lơi tự nhiên trước trán, trông vừa lười biếng vừa điển trai.

Đôi mắt đào hoa của anh nhìn qua quầy thu ngân, thấy đồ tôi mua, hỏi ngay:

“Sao không mua?”

Biết anh ám chỉ gì, mặt tôi đỏ bừng.

Chỉ mong chị thu ngân mau chóng tính tiền, để Bạch Khởi rời đi.

Nhưng không ngờ, Tô Dịch Thần nhanh hơn.

Anh đặt lên quầy thu ngân một đống đồ, ít nhất cũng phải 7-8 hộp.

Chị thu ngân sững người, ánh mắt đầy kỳ quái nhìn chúng tôi.

Tô Dịch Thần liền rút từ túi ra quyển sổ đỏ, mở ra trước mặt chị:

“Vợ chồng, hàng thật giá thật.”

Chị thu ngân cười ngượng gạo, gật đầu lia lịa.

Tô Dịch Thần mang theo mấy thứ đó đi ra ngoài, còn ghé sát tai tôi nói:

“Vị việt quất, chưa thử bao giờ, tí thử xem.”

Tôi dùng khuỷu tay huých mạnh vào ngực anh:

“Anh làm gì thế? Mồm miệng bậy bạ!”

Sau khi Bạch Khởi chào tạm biệt và rời đi, Tô Dịch Thần đứng bên ngoài tiệm tiện lợi, nhìn bóng lưng anh ta khuất dần, rồi hỏi tôi:

“Sao? Sợ tình cũ của em ghen à?”

Tôi chẳng buồn để ý anh, cầm túi đồ ném thẳng vào người anh.

Anh bước tới, vòng tay ôm eo tôi, bất ngờ hôn tôi.

Trên phố đông người như thế này, trước đây khi ra ngoài anh luôn giữ khoảng cách với tôi, ít nhất là 1 mét.

Giờ đây, hành động của anh khiến tôi thực sự không thể hiểu nổi.

Về đến nhà, tôi thấy Bạch Khởi đã thêm tôi vào nhóm chat của đoàn làm phim ngắn.

Mọi người trong nhóm đều chào đón tôi, còn hết lời khen ngợi câu chuyện Phụ Nữ Độc Lập của tôi.

Nghe những lời khen, tôi rất vui, liền gửi một bao lì xì lớn.

Tôi mỉm cười nhìn màn hình điện thoại, thì thoáng thấy Tô Dịch Thần đang mở hộp đồ hương việt quất kia.

Anh nhếch môi cười đầy khiêu khích, ánh mắt nhìn tôi khiến tôi căng thẳng đến co cả ngón chân.

9

Sáng mùng Một, vừa tỉnh dậy, Tô Dịch Thần chống tay lên gối, hỏi tôi:

“Năm mới rồi, em có thể nói cho anh biết bản thỏa thuận ly hôn kia là sao không?”

Tôi kéo chăn trùm kín đầu:

“Ngày đầu năm mới, đừng nói mấy chuyện xui xẻo.”

Điện thoại anh reo lên, nên anh không hỏi tiếp. Sau đó, anh nói với tôi rằng buổi tối bạn thân của anh, Hàn Nghĩa, tổ chức một buổi tụ họp và rủ tôi cùng đi.

Hai năm trước, anh chỉ nói rằng mình đi chơi mà không bao giờ dẫn tôi theo.

Lần này, anh chủ động muốn tôi đi cùng.

Tôi nghĩ, tất cả là vì tháng trước, khi anh bị viêm phổi, tôi đã chăm sóc anh.

Đó là do anh bị cúm dẫn đến viêm phổi. Vì sức khỏe của bố mẹ anh không tốt nên họ không tiện chăm anh, thành ra tôi phải làm người chăm sóc.

Cuối cùng tôi cũng bị lây bệnh, nhưng may mắn chỉ là nhẹ, chữa trị kịp thời.

Từ lần đó, ánh mắt anh nhìn tôi bắt đầu có thêm chút ấm áp.

Trước đây, anh chỉ tiếp xúc với tôi khi có nhu cầu, ngoài ra chẳng quan tâm.

Tôi cũng im lặng chịu đựng, bởi tôi cưới anh vì anh đẹp trai, gia thế tốt.

Anh không thể hiện nhiều tình cảm với tôi, tôi cũng chấp nhận như thế.

Tôi thò đầu ra khỏi chăn, hỏi:

“Em cũng phải đi sao?”

Anh nằm xuống, ôm tôi vào lòng:

“Tất nhiên rồi.”

Buổi tối, khi chúng tôi đến nơi, tôi nhận ra đó là một “đấu trường ác mộng”.

Tôn Điềm cũng ở đó, và cả Bạch Khởi nữa.

Tôi định ngồi cạnh Tô Dịch Thần, nhưng bạn anh, Hàn Nghĩa, ngăn lại:

“Hôm nay là ngày đầu năm mới, chúng tôi đang chơi một trò chơi rất thú vị, không được giận dỗi đâu nhé.”

Thế là tôi bị xếp ngồi cạnh Bạch Khởi, còn Tô Dịch Thần ngồi cạnh Tôn Điềm.

Tôi nghi ngờ họ cố tình sắp đặt.

Hàn Nghĩa tuyên bố:

“Quay chai trúng ai, người đó rút thẻ và làm theo chỉ thị. Không làm được thì phạt ba ly rượu.”

Tôi nhìn quanh, thấy có khoảng hơn mười người tham gia, trong đó chỉ có một cặp vợ chồng khác ngoài chúng tôi.

Lần đầu, chai quay trúng Tô Dịch Thần.

Anh rút được thẻ:

“Hôn người ngồi bên trái.”

Người bên trái anh là Tôn Điềm. Mọi người bắt đầu reo hò.

Tôn Điềm còn quay sang hỏi tôi:

“Chị Tiểu Viễn không giận chứ?”

Tôi liếc nhìn xung quanh rồi lắc đầu.

Tôi vừa dứt lời, một cậu em không biết rõ tình hình liền hét lên:

“Hôn đi… hôn đi…”

Tôn Điềm còn dí mặt lại gần Tô Dịch Thần:

“Được hôn tôi, anh đúng là may mắn.”

Tô Dịch Thần lạnh lùng nhìn tôi, sau đó quay sang mọi người:

“Tôi đã kết hôn rồi, tất nhiên không thể hôn ai ngoài vợ mình.”

Nói xong, anh đứng dậy, kéo tôi từ phía đối diện, túm lấy cổ áo tôi, đặt lên môi tôi một nụ hôn.

Tiếng reo hò và vỗ tay lập tức vang lên.

Tô Dịch Thần dùng khăn giấy lau môi, vẻ mặt đắc ý, còn Tôn Điềm thì tức đến xanh mặt.

Hàn Nghĩa hô lớn:

“Bình thường thấy cậu ngầu lắm mà, định chơi khăm cậu, ai ngờ lại bị cậu rải ‘cẩu lương’.”

Sau đó, Hàn Nghĩa dường như cố tình xoay chai để trúng tôi.

Quả nhiên, sau vài lần điều chỉnh, chai chỉ vào tôi.

Tôi rút được thẻ:

“Nắm tay một người khác giới.”

Lúc mới kết hôn, tôi từng chủ động nắm tay Tô Dịch Thần, nhưng anh gạt ra.

Tôi không dám tưởng tượng nếu lần này tôi nắm tay anh, anh sẽ phản ứng ra sao.

Bên cạnh tôi là Bạch Khởi, tôi càng không thể nắm tay anh ấy.

Thế là tôi uống liền ba ly rượu để chịu phạt.

Bầu không khí trở nên rất vi diệu, ánh mắt mọi người đều dồn về phía tôi và Tô Dịch Thần.

Thấy tôi tự phạt ba ly, anh châm điếu thuốc, gương mặt lạnh lùng.

Áp lực từ anh khiến mọi người cũng không còn vui vẻ như trước.

Họ có lẽ nghĩ rằng tôi không nể mặt Tô Dịch Thần.

Nhưng thực tế, tôi chỉ sợ nếu mình nắm tay anh, anh lại gạt ra, khiến tôi mất mặt.

Không muốn nghĩ nữa, tôi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

10

Cuối hành lang, ngoài nhà vệ sinh có một khu vườn nhỏ.

Tôi đứng ở lối vào, hít thở không khí.

Chưa được bao lâu, Bạch Khởi cũng đi tới.

Anh đứng cách tôi hơn một mét, châm một điếu thuốc.

Hít một hơi, anh từ tốn nói:

“Thực ra, sống và làm việc ở Bắc Kinh cũng không khó như em nghĩ. Năm đầu tiên studio của bọn anh rất khó khăn, nhưng đến năm thứ hai đã bắt đầu có lãi.

“Nắm bắt được xu hướng, hai ba năm nữa có thể đặt cọc mua nhà ở Bắc Kinh.

“Tất nhiên, không thoải mái như ở quê nhà, nhưng mỗi ngày đều có mục tiêu, rất thỏa mãn và tràn đầy năng lượng.”

Lời nói của anh vô tình chạm vào nỗi đau của tôi.

Hai năm qua, kết hôn với Tô Dịch Thần, tôi không thiếu thốn gì về vật chất, nhưng lúc nào cũng cảm thấy trống rỗng.

Tôi vốn không đòi hỏi gì nhiều, ở biệt thự, đi xe sang, cũng chỉ là thế.

Điều khó chịu nhất là tôi đã mất đi vòng bạn bè cũ, mà cũng chẳng hòa nhập được với môi trường hiện tại.

Thỉnh thoảng tôi viết vài bài, còn lại chẳng có gì để làm.

Thời đại học, tôi sống rất nhiệt huyết, thậm chí có phần quá sức.

Nhưng khi tốt nghiệp, công việc tôi đã đàm phán xong lại bị một người có quan hệ chiếm mất.

Điều đó khiến tôi mất niềm tin vào xã hội.

Hai năm nay, tôi buông xuôi, nhưng lại không cam tâm. Cuộc sống không còn gì đáng mong chờ, khiến tôi vô cùng suy sụp.

Điếu thuốc của Bạch Khởi cháy được nửa, anh bất ngờ hỏi:

“Nghe nói hôn nhân của em có thỏa thuận hai năm à?”

Tim tôi chợt hẫng một nhịp, tấm màn che đậy cuộc hôn nhân tưởng như hoàn hảo bị anh vạch trần.

Tôi có ý chối:

“Thực ra, không hẳn là thỏa thuận.”

Đúng lúc đó, Tô Dịch Thần đi tới từ đầu hành lang bên kia.

Anh đút tay vào túi quần, đến trước mặt tôi:

“Nói chuyện gì thế? Thỏa thuận gì?”

Bạch Khởi thấy anh đến, viện cớ rời đi.

Tô Dịch Thần ép tôi dựa vào tường, chống tay lên bên tai tôi.

Anh nhếch môi, nhưng rõ ràng đang tức giận:

“Nói cho anh nghe, thỏa thuận gì thế? Thỏa thuận ly hôn để quay lại với anh ta à?”

Tôi phản bác yếu ớt:

“Không phải, anh hiểu lầm rồi. Đừng nói chuyện này nữa, vào trong thôi.”

Anh không cho tôi đi, còn quay mặt tôi lại, giữ chặt cằm tôi:

“Có chuyện gì mà em nói được với anh ta, lại không nói với anh?”

Giọng anh càng thêm gay gắt:

“Em phải nhớ, anh mới là chồng em.”

Tôi đờ người nhìn anh, đáp:

“Bạch Khởi nghe ở đâu đó nói rằng anh và em có thỏa thuận ly hôn sau hai năm.”

Anh cười lạnh:

“Chúng ta từng có thỏa thuận như thế sao?”

Tôi cười nhạt, châm chọc:

“Chắc anh quên rồi nhỉ!

“Đêm tân hôn, anh nói với bạn anh ở quán bar rằng anh cưới em chỉ vì bố anh bị tai biến, muốn thấy anh kết hôn mới chịu phẫu thuật.

“Anh còn nói, đợi hai năm nữa, khi bệnh tình bố anh ổn định, anh sẽ ly hôn với em.”

Vẻ mặt của anh cho thấy anh dường như đã nhớ ra.

Tôi bật cười lạnh lùng, đẩy anh ra, rồi đi thẳng về nhà.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap