Thanh Đài cười đầy ẩn ý, ghé tai ta nói nhỏ:
“Biên cương gió rét, mà Lục Cảnh Minh sống trong nhung lụa bao năm, làn da trắng hơn cả nữ nhân.”
Ta lập tức hít vào một hơi khí lạnh.
Ngày rời khỏi Vĩnh An,
ta dặn dò tẩu tử nhà họ Chu phải chăm sóc tốt căn nhà ta ở, thậm chí hào phóng đem hết số bạc tích cóp đáy rương đưa cho bà ấy.
“Coi như là tiền giữ nhà, sau này ta còn phải về đây ở.”
Tẩu tử nhà họ Chu nghiêng đầu nhìn ta đầy nghi ngờ, rồi nhanh tay nhét bạc vào ngực áo:
“Quả nhiên tuồng hát nói không sai, càng có tiền thì lại càng keo kiệt. Ngươi sắp lên kinh thành làm quý nhân rồi, mà còn tính toán chút bạc cỏn con này.”
Ta cười mà như không cười:
“Ngươi lấy không? Không lấy thì ta tìm người khác.”
Tẩu tử nhà họ Chu như đổi mặt tuồng Tứ Xuyên, lập tức cười híp mắt chạy về nhà, sợ ta đòi lại tiền.
“Ôi chao, Thẩm Tam Nương, chúng ta là hạng người gì mà ngươi còn không yên tâm sao? Cứ đặt trái tim ngươi vào bụng đi, có ta thì ngươi chẳng cần lo gì hết.”
“Mau đi đi, đi nhanh lên.”
Nghĩ tới “hạng người gì” của ta với bà ấy, ta lại thấy hơi lo thật.
Chỉ tiếc giờ đã tới giờ khởi hành, đành ôm A Bảo lên xe ngựa.
Tô Vân Trinh bế nữ nhi cùng ngồi xe với ta, nàng giơ đứa trẻ lên cho nhận mặt người:
“Đây là di mẫu của con đấy, thấy chưa? Sau này khi Minh Tường lớn lên, nhất định phải hiếu thuận với di mẫu. Nếu không có nàng, cả nương và con đều chưa chắc sống sót.”
Tiểu bảo bỗng “a” một tiếng, như thể thật sự nghe hiểu, vươn tay về phía ta.
Vừa chạm vào đầu ngón tay ta, con bé liền khúc khích cười rộ.
Tim ta mềm nhũn.
A Bảo tò mò bám lấy lớp tã, chọc vào má em gái, bắt đầu đùa nghịch:
“Ta tên là A Bảo, muội nhớ kỹ chưa?”
Tô Minh Tường cũng lễ phép “ư a” một tiếng đáp lại.
Ta ôm đứa nhỏ hất lên hất xuống:
“Muội còn nhỏ, giờ chưa nhớ được đâu, chờ lớn rồi hẵng dạy.”
“Được ạ! Chờ muội lớn, ta sẽ chơi cùng muội!”
A Bảo chống má, giọng chắc nịch tuyên bố.
…
“Đến bắt ta đi này!”
Một bé gái tầm mười tuổi mặc váy áo hồng tím kiểu giao lĩnh, lúc chạy váy tung bay, tóc tết đen nhánh cũng tung theo, gương mặt hồng hào, tiếng cười trong vắt như chuông bạc.
“Minh Tường, ta bắt được muội rồi!”
Một thiếu nữ mặc áo yếm lụa xanh lam, bước chân nhẹ nhàng như chim yến, nhanh chóng nhảy qua hành lang, ôm lấy bé gái, xoay một vòng trên không rồi mới đặt xuống.
“Dữu An tỷ, tỷ thật là lợi hại quá!”
Đối diện ánh mắt sùng bái của Tô Minh Tường, A Bảo đắc ý hẳn lên, nay nàng đã có đại danh: Thẩm Dữu An.
“Chứ còn sao nữa! Sau này tỷ nhất định sẽ trở thành thần y!”
Thẩm Dữu An nắm tay Tô Minh Tường, thong thả đi về.
“Nương nói, bảy ngày nữa chúng ta sẽ nam hạ, lúc ấy phải xa nhau một thời gian, muội đừng khóc nhé.”
“Không đâu! Muội là người lớn rồi!”
Tô Minh Tường chu môi, giận dữ dậm chân như thỏ con, nhưng vừa dứt lời đã nhỏ giọng hỏi:
“Vậy… tỷ thật sự phải đi sao?”
Cuối hành lang, một giọng nói khác vang lên.
“Tỷ à, tỷ thật sự phải đi sao?”
Tô Vân Trinh có chút lưu luyến, trên mặt lộ rõ ý giữ lại.
Ta cười lớn, thoải mái đáp:
“Chừng ấy năm rồi, giờ cũng đến lúc rồi.”
Mười năm trước, sau khi từ Vĩnh An trở về kinh thành,
Tô Vân Trinh khéo léo từ chối thánh ân ân cần mà bệ hạ dành cho nàng, nói không với yến hội ngắm hoa chọn rể khắp kinh thành, cũng từ chối luôn việc các trưởng bối dâng nam sủng vào giường, một lòng dấn thân vào sự nghiệp từ thiện.
Nàng đem toàn bộ gia sản nhà họ Lục bán sạch, đổi lấy từng dãy thiện đường ngói xanh bên ngoài thành.
Không nhà để về thì có chốn nương thân, kẻ góa bụa không xu dính túi, lão nhân run rẩy cô đơn, chỉ cần là nữ tử, nàng đều không chê không bỏ.
Thiện đường dạy họ một số nghề mưu sinh, ai có tự tin sẽ rời đi tự tìm đường sống, ai chưa vững lòng thì được sắp xếp vào sản nghiệp dưới danh nghĩa nàng, cũng coi như mở ra một con đường sống.
Mười năm trôi qua, danh tiếng thiện lương của Bình Ấp Quận chúa lan xa, từ kinh thành đến những thị trấn nơi biên cương hẻo lánh, đâu đâu cũng có người truyền tụng hành thiện tích đức của nàng.
Giờ đây, không ai không biết Tô Vân Trinh là một đại thiện nhân đầy lòng từ ái với nữ tử, ban phát ơn huệ khắp nơi.
Còn chuyện nàng từng có một vị phu quân — người dính dáng đến việc bị tịch biên gia sản, cả nhà bị tru di — thì chẳng mấy ai còn nhớ đến.
Sau đó, nàng lại lập ra trường học tiếp nhận cả con em dân thường.
Chỉ là mong ai nấy đều biết mặt chữ, không đến mức ngay cả tên mình cũng chẳng nhận ra. Ấy vậy mà lại khiến vô số người cảm kích khôn nguôi.
Có hy vọng, cuộc sống mới khởi sắc.
Còn ta thì sao?
Sau khi Ninh An công chúa biết được tâm nguyện của ta, bèn vung tay đưa ta vào Thái y viện.
Cho danh y phụ khoa — Lý Thái y — dạy ta nghề.
Không ngờ ta không biết chữ, vị lão nhân râu bạc ấy giận đến nỗi trừng mắt trợn mày, đuổi ta đi học chữ cùng A Bảo, mới nguôi giận.
Ép ta — đã ngoài hai mươi tuổi — nếm thử cảm giác phấn đấu học hành như kẻ sĩ đọc sách.
Từ đó về sau, ta theo Lý Thái y học được không ít điều.
Cũng dần nhận ra những cách đỡ đẻ ta từng dùng quả thực lạc hậu đến mức nào.
Ta khoát tay cười:
“Đừng lo cho ta, chẳng phải ta chịu ủy khuất gì, cũng không phải kinh thành không tốt, kinh thành ấy à, phồn hoa khôn tả, ăn mặc dùng gì cũng đều là thứ ta xưa nay chưa từng thấy qua.”
“Nhờ phúc nghĩa mẫu, một thôn phụ dốt nát như ta mà cũng được bái sư học nghề thái y phục vụ hoàng thượng, thật là tổ tiên nhà ta dưới mộ đội đất mà lên. Cuộc sống cao quý thế này mà còn chê thì ta chẳng còn là người nữa rồi.”
Ta dừng lại một thoáng rồi nói tiếp:
“Chỉ là con dâu của tẩu tử nhà họ Chu sắp sinh, mà ta chính là bà đỡ giỏi nhất làng Dương Liễu, phải nhanh chóng trở về đỡ đẻ cho bà ấy. Bà ta viết thư mong mỏi mãi, còn nói rõ, cháu trai bà ta chỉ có ta mới đỡ được.”
Tô Vân Trinh nghe xong khẽ sững người, chẳng tiện giữ ta lại nữa, bèn nói: để Dữu An ở lại vậy.
Ta khẽ thở dài:
“Không phải ta không muốn, mà là đứa nhỏ này nài nỉ ta bao ngày, cứ nhất quyết muốn theo ta hành y cứu người,”
Nuôi con trăm năm, lo âu chín mươi chín.
Ngày A Bảo ra đời, ta mệt mỏi rã rời, ôm đứa bé da nhăn nheo như con khỉ nhỏ trong lòng, trong lòng ta chỉ có một nguyện vọng duy nhất:
Mong A Bảo bình an, hạnh phúc, ngoài ra chẳng dám kỳ vọng gì hơn.
Giờ con bé đã có điều mình muốn làm, mà ta lại có năng lực giúp con, thì cớ gì không thuận theo?
Gió xuân nhẹ thổi, một cánh hoa đào rơi trên vai áo.
Ta nhìn Tô Vân Trinh, cười thật tươi.
“Nếu sau này nghe ai ở phương nam nói về một nữ thần y chuyên trị bệnh cho phụ nữ, thiên hạ không ai rõ, nhưng người chắc chắn sẽ biết.”
“Đó chính là Thẩm Tam Nương.”
Nỗi nhớ nhung sẽ mang theo tên ta, bay qua phố lớn ngõ nhỏ, trôi theo dòng nước sông, cuối cùng dừng lại bên cạnh người.
Về sau, tháng năm thiên thu, sẽ cứ thế mà lưu truyền mãi mãi.
(Hết)