Mặt Giang Tự lúc trắng lúc đỏ, ánh mắt tràn ngập thù hận.
Đôi mắt đỏ ngầu của anh ta dán chặt lấy tôi.
Tôi căn dặn vài câu với thư ký, rồi bảo anh ấy quay lại công ty trước.
Ngay sau khi thư ký rời đi, Giang Tự đột nhiên nổi điên, lao đến bóp cổ tôi.
Không khí mỗi lúc một loãng…
Nhưng ngay giây tiếp theo, anh ta bị đá văng ra đất.
Cảnh sát đến rồi.
Tôi đã báo cảnh sát từ trước.
Tôi giao đoạn video ghi hình rõ nét trong văn phòng hôm ấy cho họ.
Tôi tố cáo Giang Tự và Thẩm Lam tội ăn cắp bí mật thương mại, đồng thời tố Giang Tự cố ý giết người.
Trước khi bị cảnh sát đưa đi, hai người họ vẫn không ngừng chửi rủa tôi.
Lúc họ sắp bị áp giải, tôi lạnh nhạt nói với họ một câu:
“Công ty nhà họ Giang đã bị tôi mua lại với giá rẻ mạt rồi.”
Tôi nhìn bộ dạng chật vật của họ mà bật cười khẽ.
Chuột thì sớm muộn cũng phải bị mèo ăn.
20
Giang Tự thuê luật sư để bào chữa.
Họ muốn được tôi tha thứ, nhưng tôi liên tục từ chối.
Lần cuối cùng hòa giải trước phiên tòa, tôi đứng đối diện họ.
Không ngờ, Lâm Hạ cũng có mặt.
Cô ta òa khóc, ôm chặt lấy chân tôi.
Có lẽ do mới xuất viện, cả người cô ta nhìn vô cùng tiều tụy, gương mặt phờ phạc.
Tôi cau mày, định gạt tay cô ta ra.
Nhưng cô ta nhất quyết không buông.
“Chị ơi, em là em gái ruột của chị mà…”
“Chị đưa em về nhà được không…”
Lâm Hạ nức nở, giọng nói tràn đầy khẩn cầu.
Tôi lắc đầu, lấy ra một tập tài liệu từ trong túi, ném thẳng xuống trước mặt cô ta.
“Em gái ruột?”
“Dì Thẩm, bà thấy vậy sao?”
Vừa dứt lời, Thẩm Lam lập tức nhìn tôi với ánh mắt hoảng sợ.
Lâm Hạ là do chính bà ta đưa đến nhận người thân.
Cô ta xuất hiện trước mặt ba tôi, cũng là nhờ Thẩm Lam bày mưu tính kế.
Thậm chí cả giấy giám định quan hệ huyết thống cũng là Thẩm Lam làm giả.
Tôi đã sớm điều tra rõ ràng,
Lâm Hạ căn bản không phải em gái tôi, càng không phải con ruột của ba tôi.
Vì muốn chiếm đoạt tài sản nhà họ Lâm, Thẩm Lam đúng là không từ bất kỳ thủ đoạn nào.
Lâm Hạ nắm chặt kết quả giám định thật sự, ngồi bệt xuống đất, chết lặng hồi lâu không hoàn hồn.
Điều khiến tôi không ngờ là,
Người luôn kiêu ngạo như Thẩm Lam lại bất ngờ “phịch” một tiếng, quỳ rạp xuống trước mặt tôi.
Tôi vội vàng né sang một bên.
Thẩm Lam cúi đầu liên tục xin lỗi tôi.
Còn Giang Tự cũng bị bà ta kéo xuống quỳ theo.
Nhìn họ ra sức nhận lỗi, tôi chỉ thấy một trận ghê tởm dâng lên trong lòng.
Tôi giống như một oan hồn ác quỷ trở về đòi mạng.
Tôi cúi người xuống, thì thầm bên tai họ bằng giọng lạnh đến thấu xương:
“Lúc các người tính kế Thẩm Yến, tính kế nhà họ Lâm… đã từng nghĩ đến ngày hôm nay chưa?”
“Ngoan ngoãn mà đi đền mạng cho Thẩm Yến đi.”
Gương mặt Thẩm Lam tràn đầy không thể tin nổi.
Tôi khẽ cong khóe môi, nói ra câu cuối cùng:
“À, suýt quên, tôi là hôn thê của Thẩm Yến đấy.”
21
Tôi giao toàn bộ sự thật về vụ tai nạn của Thẩm Yến cho cảnh sát.
Chuỗi chứng cứ đầy đủ khiến Thẩm Lam không thể cãi nổi một câu.
Người tài xế gây tai nạn là một con bạc,
vì nợ nần chồng chất nên đã nhận một triệu từ Thẩm Lam.
Kế hoạch ban đầu chỉ là để chiếc xe tải tông lật xe Thẩm Yến, khiến anh bị thương tàn phế là đủ.
Nhưng chính Giang Tự đã khiến tai nạn vượt ngoài tầm kiểm soát.
Khi đó, Thẩm Lam lấy lý do bị sốc tinh thần quá mức nên không bị truy cứu nhiều.
Tài xế chỉ bị tuyên án 7 năm tù.
Thẩm Lam rất khôn ngoan.
Bà ta đã che giấu chứng cứ thuê người gây án một cách chặt chẽ.
Ngay cả tài xế ngồi tù cũng ngậm chặt miệng vì bà.
Tôi đã mất rất nhiều công sức để đối phó với họ, và càng tốn không ít giá để buộc tài xế khai ra.
Nhưng khi tôi vẫn chưa thu thập đủ tất cả bằng chứng, Thẩm Lam bất ngờ dẫn Lâm Hạ đến.
Trong mắt bà ta lấp đầy tham vọng và dục vọng.
Tôi vừa tò mò không biết bà ta định làm gì, vừa âm thầm điều chỉnh lại thế cờ.
Tôi giả vờ như chẳng biết chuyện gì cả.
Nhưng mẹ con họ lại tính kế tôi giống như đã từng tính kế Thẩm Yến.
Vì Thẩm Yến, tôi hết lần này đến lần khác lạnh lòng thất vọng.
Cuối cùng, tôi quyết định đưa họ lên tận mây xanh, rồi tự tay đá sập bục cao dưới chân họ.
Tôi muốn khiến họ thân bại danh liệt, cả đời không ngóc đầu lên nổi.
Ra khỏi tòa án, tôi cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở phào.
“Thẩm Yến, em đã báo thù cho anh rồi.”
“Anh đừng trách em tự ý quyết định nhé.”
22
Ngày mọi chuyện khép lại, tôi lại tìm đến Thẩm Yến.
Trước mộ anh phủ đầy lá rụng, tôi cẩn thận nhặt từng chiếc lá cho anh.
Anh là người ưa sạch sẽ nhất mà.
Tôi mang đến một bó hoa cát cánh to, nhẹ nhàng đặt trước mộ anh.
Tôi muốn nói cho anh biết, tình yêu của tôi dành cho anh… đến chết cũng không thay đổi.
Tôi dựa vào bia mộ, gương mặt đầy nước mắt.
Tôi muốn nói với anh… rằng tôi thật sự rất nhớ anh.
Tôi vuốt nhẹ tấm ảnh khắc trên bia, khẽ thì thầm:
“Xin lỗi anh, Thẩm Yến…”
Giọng tôi nghẹn lại.
“Anh còn chưa kịp cầu hôn em nữa.”
“Thẩm Yến, em nói mình là vợ chưa cưới của anh… anh sẽ không giận chứ?”
“Anh xem cái này đi, có quen không?”
Tôi lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn.
Ngay trước mộ anh, tôi đeo nó vào ngón áp út của mình.
Chiếc nhẫn đó do nhân viên tang lễ đưa cho tôi.
Họ nói nó rơi ra từ túi áo của Thẩm Yến.
Sau khi về nhà, tôi đổ bệnh nặng một trận.
Mơ mơ màng màng, tôi trông thấy Thẩm Yến.
Sau ngần ấy thời gian, cuối cùng anh cũng chịu đến gặp tôi rồi.
Trên bầu trời rực rỡ kim cương vụn, tựa ngân hà lấp lánh,
những cành hoa màu lam uốn lượn từ dọc lối đi dẫn lên lễ đài.
Trong biển sao lấp lánh ấy,
Thẩm Yến khoác bộ lễ phục trắng chỉnh tề, chậm rãi bước đến.
Anh ôm trên tay một bó hoa cát cánh thuần khiết.
Anh lấy từ túi áo ra một chiếc nhẫn kim cương, quỳ một gối xuống trước mặt tôi.
Anh hỏi tôi:
“A Dự, kiếp sau… em có bằng lòng lấy anh nữa không?”
Tôi mặc chiếc váy cưới được anh đặt riêng năm nào, nước mắt tuôn rơi không ngừng.
“Thẩm Yến, em đồng ý.”
Đợi em, em đến tìm anh đây.
(Hết)