Mấy tỷ muội nhào lên, đấm đá túi bụi. Quan sai cũng không can thiệp, cứ đứng nhìn họ đánh nhau hỗn loạn thành một đống, cho đến khi vang lên một tiếng kêu thảm:
“Cứu mạng… bụng ta… con ta… a a a…”
Quan sai lập tức xông tới kéo người ra, chỉ thấy dưới đất một vũng máu đỏ tươi, Cố Chi Vi đã bị các tỷ muội khác trong phủ đánh đến sẩy thai.
Tuy bị mất con, nhưng quan sai vẫn lập tức áp giải nàng ta về thiên lao. Nể mặt nàng là vợ của tiểu tướng quân, họ chỉ để đại phu trong phủ cho nàng uống một thang thuốc rồi mới mang đi.
Trong ngục, Cố Chi Vi thấy Nam Cung Dục Hằng ở phòng giam bên cạnh, liền vội vàng kêu lên:
“Tướng quân! Huynh phải làm chủ cho thiếp! Họ đã đánh chết đứa con của chúng ta rồi! Đứa con của chúng ta đó…”
“Huynh xem bọn họ, huynh gọi là thủ túc, vậy mà lại ra tay tàn nhẫn với cốt nhục của huynh như vậy! Tướng quân, đợi khi chúng ta ra ngoài, lập tức đuổi hết đám người đó ra khỏi phủ, không cho bước chân vào tiểu tướng quân phủ nửa bước!”
Nam Cung Dục Hằng hung hăng nhìn nàng, nếu không phải đầu óc hắn hồ đồ, bị người đàn bà này mê hoặc, làm sao có thể ra nông nỗi như hôm nay?
Hắn gào lớn:
“Câm miệng! Phủ tướng quân bị ngươi hại đến nỗi này còn chưa đủ sao? Biết vậy năm xưa ta đã không cưới ngươi, đồ ngu xuẩn!”
“Giờ cả phủ tướng quân tan hoang, đến cả mạng sống cũng chưa biết giữ được. Ta sớm nên nghe lời mẫu thân, cưới Thanh Lạc. Nàng ấy mới là khuê nữ đích thực của danh môn, còn ngươi… chỉ là tai họa!”
Cố Chi Vi không dám tin vào tai mình, trừng mắt nhìn hắn:
“Huynh nói gì?! Vì huynh mà thiếp mất cả con! Vậy mà huynh lại nói những lời như vậy?”
“Khi xưa dụ dỗ thiếp, huynh còn nói biểu muội cứng nhắc vô vị, còn thiếp hoạt bát lanh lợi! Nay vừa vào ngục liền nói thiếp là tai họa?”
“Nam Cung Dục Hằng, huynh tưởng huynh là thứ tốt đẹp gì sao? Huynh tưởng thiếp thật lòng thích huynh à? Thiếp chẳng qua chỉ coi trọng cái danh tướng quân của huynh thôi! Ngoài cái chức ấy, huynh có gì sánh được với ai?”
“Phó Chiêu Nhiên còn hơn huynh cả trăm lần! Vì biểu muội mà dám đối đầu với huynh, hết mực bảo vệ nàng ấy. Là thiếp mù mắt mới chọn huynh. Biết vậy thiếp đã gả cho chàng ấy, cũng còn hơn là gả cho một kẻ như huynh!”
Lời vừa dứt, Nam Cung Dục Hằng từ song sắt phòng giam bên cạnh vươn tay qua, hung hăng bóp cổ nàng ta:
“Tiện nhân! Ngươi hại ta đến nước này, lại còn dám nói mấy lời ấy với ta?! Để ta bóp chết ngươi cho xong!”
Đến khi ngục tốt nghe thấy động tĩnh chạy tới, chỉ thấy thân thể Cố Chi Vi mềm nhũn ngã trên đất, đã tắt thở từ lâu.
Tội danh phu nhân tiểu tướng quân tư tiện cho vay nặng lãi, bức tử dân lành, trượng phu liên đới không thể thoát tội. Lại thêm trong tù giết vợ, tội chồng thêm tội, phán trừng trị, tịch thu toàn bộ gia sản, bãi miễn phong hào tiểu tướng quân, biếm thành thứ dân, lưu đày đến Ninh Cổ Tháp.
Khi nghe tin Cố Chi Vi chết trong thiên lao, phụ thân phát điên, trong phòng vừa khóc vừa gào:
“Tất cả là lỗi của ta! Ta không nên bảo nó đi quyến rũ tướng quân, như thế đã chẳng gả vào phủ, chẳng chết oan như vậy…”
Nghe nói sau đó có một gã đàn ông què, điên loạn xông vào phủ Thượng thư, phụ thân chết dưới lưỡi đao của hắn.
“Ngươi đoạt vợ ta, hại chết con gái ta, ngươi đáng chết!”
Làm xong tất cả, hắn ta cũng tự cứa cổ mình kết liễu.
Một tháng sau, ta và Phó Chiêu Nhiên thành thân, mẫu thân tự mình chuẩn bị hôn lễ trong phủ, đích thân tiễn ta lên kiệu hoa.
Vừa ngồi vào kiệu, rèm kiệu còn chưa buông xuống, Phó Chiêu Nhiên đã cất tiếng gọi:
“Thanh Lạc.”
Ta nhẹ giọng đáp:
“Là thiếp đây.”
Phó Chiêu Nhiên mỉm cười:
“Ta sợ lại có người thay cưới, phải đích thân xác nhận tân nương là nàng mới yên tâm.”
“Khởi kiệu! Tân nương xuất môn rồi!”
Kiệu hoa nâng lên, vững vàng hướng về phía vương phủ. Phó Chiêu Nhiên cưỡi ngựa đi phía trước, hộ giá suốt chặng đường.
Ta khẽ mỉm cười, từ nay về sau, tiền đồ rộng mở, đều là phong cảnh tốt đẹp.
【Toàn văn hoàn】