Tiếp theo là tiếng chửi mắng liên tục vang lên.

“Đồ con hoang vô ơn, tao cực khổ nuôi mày, thế mà mày dám đi tìm con đàn bà đó?!

“Mày tìm nó làm gì? Muốn quay về với nó à? Tao đang gánh áp lực nuôi mày, vậy mà mày còn dám hét lên với tao! Hôm nay tao không đánh chết mày thì không phải tao!”

“Ê, lão Thẩm, đánh mạnh lên, ông chưa ăn cơm à? Tôi đã nói rồi, con bé này không phải hạng tốt đẹp gì, ông còn không tin.

“Mày còn dám trừng mắt với tao? Lão Thẩm, đưa cái thắt lưng đây! Để tôi dạy dỗ nó cho ông!”

Tiếng chửi bới của cả nam lẫn nữ cứ thế vang lên suốt hai mươi phút không dứt.

Ban đầu, Thẩm Thù còn cứng miệng, nhưng sau đó thì bắt đầu khóc lóc cầu xin.

“Con sai rồi, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, đau lắm!

“Con không muốn quay về, xin hai người đừng đuổi con đi! Con sẽ có ích lắm, xin hãy tin con!”

Nghe tiếng khóc thảm thiết của cô ta, tôi cảm thấy vô cùng hả hê.

Nhưng khi tôi nhận thức được lại, tôi mới phát hiện tay mình đang che lấy tai của Nguyên Cẩn Nhược.

Mắt tôi sáng lên, tập trung lắng nghe âm thanh bên ngoài.

Còn anh ấy thì lại nhìn tôi chằm chằm.

Lỗ tai của anh ta dần dần nóng lên, truyền đến lòng bàn tay tôi một hơi ấm bỏng rát.

Tôi vô thức rụt tay lại, lúng túng giải thích:

“Anh là người ăn chay niệm Phật, tôi sợ những lời tục tĩu này làm bẩn tai anh.”

Nguyên Cẩn Nhược nuốt khan một cái.

“Cưới em rồi, tôi luôn đứng về phía em.”

9

Tối hôm đó, Thẩm Thù bị cha và mẹ kế đánh cho một trận tơi bời, tiếng la hét vang trời.

Nhưng với tôi, như vậy vẫn chưa đủ.

Chờ đến khi vết thương trên người cô ta lành lại, tôi gửi cho cô ta một tấm thiệp mời dự đám cưới.

Lúc đầu, cô ta không thèm quan tâm, thậm chí còn ném thiệp vào thùng rác.

“Con tiện nhân, lần trước là do mày giở trò đúng không?

“Tao sẽ không đi dự đám cưới của con đ* này đâu! Tao mong mày và tên hòa thượng đó bị trói chặt cả đời, để mày sống không ra gì!”

Ồ?

Tôi vuốt nhẹ mái tóc, để lộ một vết hôn mờ nhạt trên cổ.

Quả nhiên, ánh mắt của Thẩm Thù liền khựng lại.

“Anh ta… anh ta đã chạm vào chị?”

Tôi khẽ cười:

“Em không muốn đi cũng không sao, tôi chỉ là mời em theo phép lịch sự thôi.”

“Dù sao khách mời trong đám cưới toàn là người có địa vị, em đến đó cũng không hợp lắm.”

Thẩm Thù nghe vậy liền sững sờ, sau đó hỏi gấp:

“Chu Bách có đến không?”

Tôi khẽ cười, không trả lời trực tiếp mà chỉ chỉ vào thùng rác.

“Phải có thiệp mời mới vào được đấy.”

Tôi rời đi, nhưng sau lưng, tôi nghe thấy tiếng Thẩm Thù nhịn buồn nôn để lục tìm tấm thiệp trong thùng rác.

Tìm được rồi, cô ta vui mừng như kẻ mất trí, nhảy nhót ngay giữa đường phố.

Cô ta nghĩ rằng mình sắp gặp được người trong mộng.

Nhưng cô ta không biết rằng—

Chu Bách giỏi nhất chính là… giẫm nát đóa hoa trong tay.

10

Ngày cưới, tôi và Nguyên Cẩn Nhược đứng trước hàng trăm khách mời, cùng nhau thề nguyện.

Cả đời này, chúng tôi sẽ chỉ thuộc về nhau.

Anh ấy nhìn tôi, trong đôi mắt vốn luôn điềm tĩnh lại ánh lên chút ươn ướt hiếm thấy.

Sau khi tuyên thệ, anh ấy nắm tay tôi, dẫn tôi đi tiếp rượu với quan khách.

Có anh ấy ở đây, không ai dám ép tôi uống rượu.

Nhưng khi nhìn qua bàn tiệc của Chu Bách, tôi lại thấy Thẩm Thù.

Ánh mắt của Chu Bách gần như dán chặt lên cô ta.

Chúng tôi đều được thừa hưởng nét đẹp từ mẹ, có vài phần giống với bạch nguyệt quang trong lòng Chu Bách.

Kiếp này tôi đã kết hôn, ánh mắt của hắn đương nhiên sẽ chuyển sang Thẩm Thù.

Mặt ngoài, cô ta tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng hai má ửng đỏ đủ để chứng minh cô ta vui mừng thế nào.

Còn tôi, dù có Nguyên Cẩn Nhược nắm tay, nhưng những ký ức đau đớn vẫn khiến tôi không kiềm được mà run nhẹ đầu ngón tay.

Gia tộc quyền thế, có vô vàn cách để hành hạ người khác.

Bị ép tăng 10 cân trong ba ngày, đó chỉ là chuyện nhỏ nhất trong số đó.

Điều Chu Bách yêu thích nhất chính là khuôn mặt giống với bạch nguyệt quang của hắn, nên hắn không động đến nó.

Nhưng từ cổ trở xuống, hắn lại có vô số cách để tra tấn.

Lần đầu tiên nhìn thấy bức tường đầy “đạo cụ” trong phòng hắn, tôi đã không thể ngừng run rẩy.

Lúc đó, dù tôi có muốn chạy cũng đã quá muộn.

Cha ruột và mẹ kế đã bán tôi cho Chu Bách.

Kiếp trước, tôi từng thử chạy trốn một lần.

Nhưng lại bị cha tôi dùng xích sắt trói lại, rồi giao cho Chu Bách.

Đêm đó, hắn tắt hết camera giám sát trên đường về.

Hắn nắm dây xích, bắt tôi quỳ xuống, bò từng bước một về nhà hắn.

Bàn tay ấm áp của Nguyên Cẩn Nhược khẽ siết chặt tay tôi, kéo tôi trở về thực tại.

“Tri Tri.”

Không biết từ khi nào, đôi mắt anh ấy đã trở thành chốn bình yên duy nhất của tôi.

Chuyện kiếp trước đã là quá khứ.

Thẩm Thù dốc hết tâm sức để được ở bên Chu Bách, tôi đương nhiên sẽ giúp cô ta toại nguyện.

Cô ta nóng lòng muốn nhảy vào địa ngục…

Tôi sao có thể không đẩy một cái chứ?

11

Lần gặp lại tiếp theo là trong tiệc sinh nhật của mẹ tôi.

Chu Bách nắm tay Thẩm Thù, cha tôi khoác vai tiểu tam, cả bốn người họ cùng nhau xuất hiện trong bữa tiệc.

Rõ ràng, Thẩm Thù đến đây để khoe khoang.

Cô ta vươn tay một cách tùy ý, những chiếc vòng trên cổ tay phát ra tiếng leng keng, mỗi món đều có giá trị không nhỏ.

“Mẹ… à không, dì, chúc mừng sinh nhật.

“Ban đầu con định tặng mẹ một món quà, nhưng rồi lại nhớ đến những gì mẹ nói lần trước. Nghĩ lại, thôi thì không tặng nữa, dù sao tình mẹ con giữa chúng ta cũng đã chấm dứt rồi, có đúng không?”

Cha tôi khoác vai tiểu tam cười khẩy hai tiếng.

Tiểu tam cũng nhếch môi, trông đắc ý vô cùng.

“Chị à, hôm nay là sinh nhật chị, sao trông chẳng vui vẻ gì vậy?

“Em tặng chị một bộ máy chăm sóc da nhé, sau này phải giữ gìn nhan sắc thật tốt. Dù sao phụ nữ một khi có tuổi thì sẽ nhanh chóng già nua, mà già rồi thì đàn ông sẽ chán ngay thôi.”

Đây là lần đầu tiên tôi thấy mẹ tôi bị bẽ mặt.

Vì kiêng dè quyền thế của Chu Bách, bà ấy không thể trực tiếp xung đột với gia đình này.

Nhưng tôi thì không sợ.

Cơ hội thể hiện lòng trung thành với mẹ đã đến, tôi làm sao có thể bỏ qua?

Chát!

Tôi tát thẳng vào mặt tiểu tam.

Tiếng vang giòn tan khiến cả hội trường chú ý.

“Thẩm Tri Tri!” Cha tôi đỏ bừng mặt vì tức giận, cổ họng gầm lên: “Dù sao cô ấy cũng là mẹ kế của con, sao con dám đánh người lớn?”

“Đúng đó! Chị à, bọn em có lòng đến tặng quà, sao chị lại động tay động chân? Chẳng lẽ vì mẹ có tiền, nên chị không thèm nhận cha nữa à?”

Chu Bách cũng khẽ nhíu mày.

Ánh mắt hắn ta nhìn tôi, vô thức làm tôi nhớ lại những bóng ma của kiếp trước.

Tôi nghiến răng, thẳng lưng đối diện với hắn:

“Chu thiếu đã ghé thăm, tiếp đãi chưa chu đáo là lỗi của chúng tôi.

“Nhưng hôm nay là sinh nhật của mẹ tôi, không phải là chỗ để tiểu tam đến diễu võ giương oai.”

Chu Bách bật cười, nhìn thoáng qua mẹ tôi rồi lại nhìn về phía tiểu tam.

Giọng điệu của hắn nhẹ nhàng nhưng tràn đầy trào phúng:

“Chẳng phải đều là mẹ sao? Phân lớn nhỏ làm gì?”

“Nào, cô cũng gọi một tiếng ‘mẹ’ nghe thử xem?”

Thẩm Thù nhướng mày, ánh mắt đắc ý vô cùng.

“Gọi đi.

“Thẩm Tri Tri, nếu nghe lời Chu thiếu, tài sản nhà chị có thể nhân đôi lần nữa đấy, chẳng phải còn lời hơn cuộc hôn nhân thương mại kia sao?”

Tôi lạnh nhạt nhìn cô ta, khẽ nhếch môi.

Đang định lên tiếng thì eo bỗng có một bàn tay đặt lên.

Nguyên Cẩn Nhược không biết từ khi nào đã xuất hiện sau lưng tôi.

Anh ta khẽ mỉm cười, giọng nói chậm rãi nhưng không kém phần sắc bén:

“Nửa năm không gặp, từ khi nào cậu có sở thích nhận thêm mẹ thế?

“Xin lỗi nhé, vợ tôi ưa sạch sẽ, trong mắt cô ấy không chứa nổi thứ bẩn thỉu.

“Mẹ này, vẫn để dành cho các cậu tự gọi đi.”

Dù Chu Bách có được gọi là “Thái tử gia”, nhưng gia tộc Nguyên cũng không kém cạnh.

Nguyên Cẩn Nhược đã lên tiếng, Chu Bách chỉ có thể cười giả lả, nói đùa:

“Chỉ là nói chơi thôi, sao lại nghiêm túc thế.”

Bàn tay đặt trên eo tôi của Nguyên Cẩn Nhược khẽ siết chặt, anh ta dùng cằm hất nhẹ về phía Thẩm Thù:

“Đây là vợ tôi, tôi che chở là chuyện bình thường.

“Còn cô gái này là của cậu sao?”

Lời này vừa thốt ra, nụ cười trên mặt Thẩm Thù lập tức cứng lại.

Dù sao, bạn gái và “được cưới hỏi đàng hoàng” vẫn có sự khác biệt lớn.

Tôi quay đầu nhìn vào mắt Nguyên Cẩn Nhược, cảm giác ấm áp len lỏi trong lòng.

Thì ra, được người ta bảo vệ lại có cảm giác như thế này!

12

Sau bữa tiệc sinh nhật, trên đường về, tôi trầm ngâm suy nghĩ.

Thẩm Thù đáng hận, nhưng người làm tôi tổn thương sâu sắc nhất kiếp trước còn có Chu Bách.

Hai người đó, tôi không muốn tha cho ai cả.

“Đang nghĩ gì vậy?”

Giọng trầm của Nguyên Cẩn Nhược kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.

“Sau này ai làm em khó chịu, cứ thẳng thắn đáp trả là được.

“Đến cả quyền này cũng không có, vậy thì chẳng phải đã uổng công liên hôn với tôi sao?”

Anh ấy khẽ mỉm cười khi nói, rõ ràng là muốn chọc tôi vui.

Nhưng tôi lại nghiêm túc nhìn anh ấy:

“Nếu, tôi không chỉ muốn đáp trả thôi thì sao?”

Ánh mắt của Nguyên Cẩn Nhược sâu thẳm, dường như có dòng cảm xúc nào đó đang cuộn trào.

Sau một thoáng im lặng, anh ấy vươn tay nắm lại thành nắm đấm.

Tôi bật cười, giơ tay chạm vào nắm đấm của anh ấy.

“Em muốn làm gì thì cứ làm.”

Nhớ lại tất cả những gì đã trải qua ở kiếp trước, tôi cắn chặt môi, từng chữ nói rõ ràng:

“Hủy diệt Chu Bách và cả nhà họ Chu.”

Điều kỳ lạ là, Nguyên Cẩn Nhược chỉ nhướng mày, rồi nhẹ nhàng đáp lại.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap