1

Khi Thẩm Thù vùng khỏi tay mẹ, chạy về phía bố, tôi biết cô ấy cũng đã trọng sinh.

“Bố ơi, con muốn ở với bố, con không muốn xa bố.

“Dù bố ra đi tay trắng, nhưng những điều tốt đẹp bố dành cho con, con luôn ghi nhớ trong lòng. Con sẽ đi với bố!”

Ngoại trừ tôi, bố mẹ đều kinh ngạc nhìn Thẩm Thù.

Vì ngay giây trước, cô ấy còn nắm chặt tay mẹ không chịu buông.

Chỉ có tôi biết, việc cô ấy bất ngờ thay đổi quyết định là vì cô ấy cũng đã trọng sinh, giống như tôi.

Dù gì thì, khi bố mẹ ly hôn, toàn bộ sản nghiệp nhà họ Thẩm đều thuộc về mẹ.

Kiếp trước, Thẩm Thù không muốn sống cảnh không nhà không cửa, cũng không nỡ rời xa cuộc sống vinh hoa suốt hơn hai mươi năm qua.

Trước khi bố mẹ chính thức ly hôn, cô ấy đã ôm mẹ khóc suốt một đêm để đổi lấy cơ hội ở lại.

Nhưng về sau, mẹ đã chọn cho cô ấy một người để liên hôn – chính là Phật tử của giới quyền quý Bắc Kinh, Nguyên Cẩn Nhược.

Gia thế nhà họ Nguyên hiển hách, dù Nguyên Cẩn Nhược là Phật tử nhưng lại là người mà biết bao danh viện thượng lưu mong muốn được gả cho.

Nhưng Thẩm Thù không muốn.

Cô ấy kiên quyết cho rằng mẹ đã đem mình đi trao đổi như một món hàng.

Vì vậy, ngay ngày thứ hai sau khi kết hôn, cô ấy liền ng,oại tình với gã du côn mà năm xưa không thể bỏ trốn cùng.

Nghe nói, để tìm cảm giác kích thích, cô ấy còn cố tình chọn lúc Nguyên Cẩn Nhược không có nhà, làm chuyện đó ngay trước cửa thiền phòng của anh ta.

Khi bị phát hiện, Nguyên Cẩn Nhược lập tức phá bỏ căn phòng đó, sau đó giam Thẩm Thù vào một căn biệt thự trên sườn núi, ngày ngày làm bạn với khỉ.

Còn tôi, sau khi cùng bố – người ra đi với hai bàn tay trắng – rời khỏi nhà, đã sống ba năm trong cảnh nghèo khó.

Ba năm sau, bố vực dậy cơ nghiệp, tôi bỗng chốc trở thành thiên kim hào môn, mỗi ngày đều ăn vận lộng lẫy ra vào những nơi xa hoa.

Sau đó, tôi còn kết hôn với thái tử gia si tình nổi tiếng của giới quyền quý Bắc Kinh.

Nhưng không ngờ, vào một ngày tan làm, tôi bị một chiếc xe lao tới đ,âm thẳng vào rào chắn bên đường.

Phần thắt lưng và xương chậu gần như v,ỡ v,ụn.

Trước khi ch,et, tôi đã nhìn thấy khuôn mặt méo mó đầy căm hận của Thẩm Thù qua kính chắn gió.

Cô ấy hận tôi, càng hận bản thân đã chọn sai người.

Vì vậy, sau khi trọng sinh, cô ấy lập tức buông tay mẹ, chọn một con đường mà cô ấy cho rằng là “tối ưu nhất”.

Nhưng cô ấy đâu biết rằng, bố tôi bên ngoài còn có một tiểu tam yêu ông ta đến ch,et đi sống lại.

Nếu không có điểm yếu bị nắm trong tay, liệu ông ấy có chấp nhận ra đi tay trắng?

Nhìn vẻ mặt kiên quyết của Thẩm Thù, bố tôi cảm động đến rơi nước mắt.

“Thù Thù, con thực sự muốn đi với bố sao?

“Con yên tâm, dù có bán sạch mọi thứ, bố cũng sẽ nuôi con thật tốt!”

Thẩm Thù lau nước mắt, vừa thể hiện lòng trung thành với bố, vừa tranh thủ dẫm lên tôi một cái.

“Cảm ơn bố, nhưng con không giống chị, con không sợ chịu khổ đâu. Chị thích sống sung sướng, thì cứ để chị ở lại nhà đi.”

Tôi lười giải thích, dứt khoát khoác lấy cánh tay mẹ.

“Mẹ ơi, vậy con sẽ ở với mẹ.

“Em gái thà cùng bố lưu lạc ngoài đường cũng không chịu đi với chúng ta, mẹ đừng giận em ấy nữa.”

Mẹ tôi tức giận vung thẻ ngân hàng ném cho Thẩm Thù:

“Số tiền đáng lẽ phải đưa, tôi sẽ không thiếu một xu! Cứ việc đi theo người bố c,ặn b,ã của con mà chịu khổ đi!”

Trước khi đi, Thẩm Thù kéo theo chiếc vali, nhìn tôi với nụ cười đầy khiêu khích.

“Kiếp này, đến lượt tôi làm thiên kim hào môn!”

Nhìn ánh sáng rực cháy trong mắt cô ấy, tôi cười mỉm:

“Hãy chờ xem.”

So với việc sống lay lắt trong tay mẹ kế, còn phải bày mưu tính kế để giúp bố trở thành người giàu nhất…

Tôi lại càng thích người mẹ một lòng vì con gái của mình hơn!

Thế gian chỉ nhìn thấy cảnh tôi lộng lẫy gả cho thái tử gia của giới quyền quý Bắc Kinh, nhưng không ai biết rằng…

Sau khi cưới về, tôi đã phải chịu đủ loại dày vò.

Dù gì thì, trong mắt hắn, tôi chỉ là thế thân của bạch nguyệt quang mà hắn yêu nhưng không thể có được.

Chỉ cần thái tử gia lên cơn si tình, tôi liền phải đứng trước gương luyện tập hàng ngàn lần nụ cười của bạch nguyệt quang kia.

Nếu không, điều chờ đợi tôi chính là những lời sỉ nhục và chà đạp vô tận.

May thay, đời này đã có “cô em gái tốt” thay tôi rồi.

2

Mọi chuyện đều khác với kiếp trước của tôi.

Ở bên mẹ, tôi có tất cả những gì tốt nhất, từ ăn mặc đến sinh hoạt. Bà sắp xếp kín lịch học ngoài giờ cho tôi, mỗi ngày thay phiên học piano, cưỡi ngựa, đánh golf. Đây đều là những điều mà kiếp trước tôi chưa từng dám nghĩ đến.

Điều duy nhất không tốt chính là—bà rất lạnh lùng.

Lạnh lùng đến mức cứ như tôi là người xa lạ vậy. Bà cho tôi học những thứ này cũng chỉ như một nghĩa vụ.

Vào sinh nhật 22 tuổi của tôi, món quà mẹ tặng không phải là về nhà cùng tôi, mà là số liên lạc của Nguyên Cẩn Nhược.

“Kết hôn với cháu đích tôn nhà họ Nguyên có thể giúp tài sản gia đình ta tăng gấp đôi.”

Tôi đã sớm biết ngày này sẽ đến, vì vậy chỉ nhẹ nhàng gật đầu, rồi ghi nhớ dãy số ấy trong lòng.

Thấy tôi bình tĩnh như vậy, mẹ khẽ nhíu mày.

“Mặc dù là hôn nhân thương mại, nhưng mẹ của Nguyên Cẩn Nhược đã mất hơn mười năm rồi. Con gả qua đó cũng không phải lo về quan hệ gia đình phức tạp. Chỉ cần giữ bổn phận, mẹ đảm bảo con sẽ sống sung túc cả đời.”

Nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của mẹ, tôi nghiêm túc gật đầu.

“Con biết rồi, cảm ơn mẹ.”

Thấy vậy, nét cau mày của bà hơi giãn ra, nhưng vẫn không yên tâm mà dặn dò tiếp:

“Ngày mai, Nguyên Cẩn Nhược sẽ đến gặp con, hãy thể hiện cho tốt, đừng làm mất mặt mẹ.”

“Vâng.”

Kiếp trước, tôi chỉ gặp Nguyên Cẩn Nhược một lần vào ngày cưới của họ.

Không hổ danh là người theo Phật, trên người anh ta toát ra một sự thanh thản, thoát tục, nhưng đồng thời cũng mang một khí thế uy nghiêm, dù không giận nhưng vẫn khiến người khác dè chừng.

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi quyết định chủ động kết bạn với anh ta.

Để tránh bị bơ đẹp, tôi chủ động nhắn tin:

[Chào anh, tôi là Thẩm Tri Tri. Ngày mai trưa gặp nhau ở quảng trường Không Tinh được không?]

Nhìn thấy tin nhắn hồi đáp “Được.”, tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Kiếp trước, tôi đi theo cha. Nhưng ông ta vừa ra khỏi cửa đã dắt tôi đến nhà tiểu tam.

Bà ta là kiểu người trước mặt một đằng, sau lưng một nẻo, còn độc ác hơn cả mẹ kế trong “Lọ Lem”.

Tôi vừa phải đi học, vừa phải quán xuyến hết việc nhà, thậm chí còn phải cắt móng chân cho bà ta.

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi bắt được một cơ hội kinh doanh.

Nhưng lúc đó tôi chưa có đủ năng lực, chỉ có thể dựa vào quan hệ của cha để phát triển.

Đồng thời, tôi cũng bất lực nhìn tâm huyết của mình rơi vào tay cha và mẹ kế.

Sau khi cưới “Thái tử gia”, trong vòng ba ngày, tôi bị ép ăn đến tăng tận 10 cân.

Chỉ vì hắn muốn tôi trở thành một thế thân hoàn hảo, ngay cả cân nặng cũng phải giống y hệt.

So với những chuyện đó, việc chủ động tiếp cận Nguyên Cẩn Nhược chẳng đáng là gì.

3

Để thúc đẩy cuộc hôn nhân này, hôm sau tôi đến sớm hơn hẹn.

Nhưng vừa tới nơi, tôi đã nhìn thấy một bóng dáng cao gầy qua lớp kính.

“Nguyên Cẩn Nhược.”

Tôi khẽ gọi tên anh, bước đến gần, người kia cũng thuận thế quay đầu lại.

Khác với ấn tượng của tôi, đôi mắt của anh ta có thêm vài phần ôn hòa.

“Thẩm Tri Tri.”

Lần đầu gặp mặt không gượng gạo như tôi tưởng.

Anh ta tự nhiên hơi mở rộng vòng tay, tôi chần chừ một chút rồi cũng mạnh dạn khoác lấy.

Nhưng mới đi được hai bước, bên cạnh bỗng có một bóng người lao tới.

“Thẩm Tri Tri!”

Cô ta điên cuồng muốn kéo tay tôi ra:

“Lần đầu gặp mặt mà đã kéo kéo ôm ôm, chị đúng là quá đáng!”

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì Nguyên Cẩn Nhược đã kéo tôi ra sau lưng che chở.

Nhìn kỹ lại, tôi mới nhận ra đó là “cô em gái tốt” của tôi—Thẩm Thù.

Tặc tặc.

Nửa năm không gặp, làn da cô ta đã sần sùi đi nhiều, dưới mắt còn có thêm mấy nếp nhăn.

Tôi cố tình kinh ngạc thốt lên:

“Em gái?”

“Sao em lại phát tờ rơi ở đây sau khi tốt nghiệp đại học thế?”

Thẩm Thù cúi đầu nhìn lại mình, rồi lại quan sát tôi từ trên xuống dưới.

Khoảng cách đủ xa nhưng tôi vẫn nghe thấy tiếng răng cô ta nghiến ken két.

Nguyên Cẩn Nhược hơi nhíu mày, đưa tay trái chắn trước tôi:

“Cô ấy là?”

Tôi làm bộ ngại ngùng cười nhẹ:

“Xin lỗi, khiến anh chê cười rồi. Đây là em gái tôi, nhưng theo cha sống, đã không còn liên quan gì đến mẹ tôi nữa.”

Lời vừa dứt, Thẩm Thù liền luống cuống giấu tờ rơi ra sau lưng.

“Anh… anh là Nguyên Cẩn Nhược đúng không? Tôi là em gái chị ấy.

“Năm đó cha mẹ ly hôn, mỗi người nuôi một đứa con. Chị ấy ghét cha tay trắng ra đi nên đã chọn mẹ… Tôi thương chị ấy, không muốn để chị chịu khổ, nên đi theo cha.”

Nói xong, cô ta còn cười chua xót.

“Nhưng chị ơi, thấy chị sống tốt như vậy, em cũng mừng cho chị.”

Tôi nhướng mày, à, được đấy, học được cách giả bộ đáng thương rồi sao?

Vừa định phản bác thì Nguyên Cẩn Nhược đã lạnh nhạt ừ một tiếng.

“Tri Tri sống rất tốt. Còn em cũng không tệ, tự phát tờ rơi kiếm tiền cũng là một cách mưu sinh.”

Tôi không nhịn được bật cười.

Không hổ danh là “Phật tử”, nhìn thấu hết những trò mèo của Thẩm Thù.

Mặt cô ta cứng đờ, tờ rơi trong tay cũng bị nắm đến nhăn nhúm.

Tôi thuận thế tựa vào lòng Nguyên Cẩn Nhược.

“Cẩn Nhược, chúng ta đi thôi?

“Đừng làm chậm trễ công việc của em gái tôi.”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap