Ánh nến dịu nhẹ, để chúng ta nhìn rõ trong mắt nhau ánh nước lấp lánh, như thể hai kẻ đã từng cùng tay nắm tay đi qua một cơn mưa cũ:

“Thái Tang, nếu nàng biết ta chẳng bằng được đại ca, biết ta từng sống thấp hèn tủi nhục như thế… nàng còn nhận ta làm phu quân không?”

A Trí… nếu chàng biết quá khứ của thiếp, chàng còn nhận thiếp làm thê tử không?

Nhận chứ, sao lại không nhận?

Ta không ngốc.

Ta biết A Trí đã hiểu hết rồi.

Đôi giày dính đầy bùn mới, đèn lồng đặt bừa nơi góc nhà, và ngón tay lạnh buốt dù vẫn nằm bên thiếp ngủ say.

Thiệu Trí nhất định đã phát hiện ta không ở bên, nên cầm đèn đi tìm ta.

Đã vô tình chứng kiến đoạn quá khứ giữa ta và Thiệu Chinh, lại sợ ta lo lắng bất an, nên vội vàng giả vờ ngủ say.

Phát hiện ánh mắt ta dừng lại nơi chàng, Thiệu Trí chợt mỉm cười:

“Thái Tang cũng thông minh ghê.”

Ta ngập ngừng hỏi chàng:

“A Trí… chàng không hỏi sao?”

“Thái Tang, nàng muốn nói không?”

Ta vẫn chưa biết nên nói thế nào.

“Vậy thì chờ chúng ta về nhà, rồi từ từ nghĩ cũng được.”

Bên ngoài trời vừa hửng sáng, xe ngựa đã đợi sẵn trước cửa.

“Đây là xe ngựa của phủ đại ca, đợi chúng ta đến bến thuyền đổi sang thuyền khác, sẽ không ai tìm ra được chúng ta đâu.”

Thiệu Trí đỡ ta lên xe, để tránh khiến Thiệu Chinh sinh nghi, chàng còn phải nói với Quản Loan rằng ta mới đến Lạc Dương đã bị thủy thổ bất phục, không thể ở lại lâu.

Bình minh lên, sương mù tản dần, ngay cả bóng người cũng trở nên rõ nét hơn.

Ta nghe thấy tiếng vó ngựa lướt nhanh bên ngoài, lao vút qua xe ngựa của ta.

Trong màn sương mịt mờ này cũng muốn gấp gáp lên đường, chắc hắn cũng như ta, có người đang gấp gáp muốn gặp.

Ta buông mành che mặt, trong lòng dâng lên chút ngọt ngào khi được chờ đợi.

A Trí, chúng ta cùng về nhà nhé, chàng phải nhanh đến đó đấy.

5

Mặt trời lên cao, sương tan, bến đò cũng trở nên nhộn nhịp.

Có người bán áo tơi, dù tre, guốc gỗ, có người gánh mì canh nóng và hoa quả tươi hô hào mời gọi.

Còn có người gánh cả gánh hoa thược dược và hoa mơ đầy ắp, trông xa như đang vác một vai rực rỡ ánh bình minh.

Ta mua một ít hạt giống và một bó thược dược tươi, ôm trong lòng, nghĩ trên đường về ngoài phong cảnh mờ sương còn có thể cùng A Trí thưởng hoa.

Những người lái đò có thời gian rảnh đang đợi khách, cười hỏi ta đi đâu, có đi không.

Không đi, không đi, ta còn đang đợi phu quân của ta cùng về nhà.

Mưa xuân hôm qua vừa dứt, cỏ non ngoài đồng đã xanh rì rì.

Trời trong nắng sáng, gió xuân thổi qua bãi cỏ đến mắt cá chân xào xạc.

Ta ngồi trên một tảng đá, băn khoăn không biết nên chọn bông nào cài lên tóc mai của A Trí khi gặp lại.

Bỗng phía sau vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, có người ghìm cương ngựa, dừng lại trước mặt ta.

Người đó cúi người từ trên lưng ngựa, đưa tay về phía ta.

Ta ôm chặt bó thược dược, vội vén mành che mặt, vui mừng ngẩng đầu nhìn người ấy:

“…Phu quân?”

Nhưng khi nhìn rõ gương mặt hắn, ta như rơi từ ngày xuân xuống hầm băng lạnh giá.

Là Thiệu Chinh.

Có lẽ vì ba năm không gặp, có lẽ vì một tiếng “phu quân” ấy, Thiệu Chinh khẽ cong môi cười:

“Thanh Tước, nàng đẩy ta xuống hồ rồi trốn cả đêm, đến lúc hết giận rồi chứ?

“Đêm qua ta còn tưởng nàng bị bán vào kỹ viện, suýt nữa thì lật tung Lạc Dương lên.

“Sau ta đoán có lẽ hôm nay nàng sẽ rời đi, mới vội vàng tới bến.

“Nghe lời nào, về bên ta đi.”

Nhưng ta sợ hắn quá, theo bản năng lùi lại một bước.

Thấy ta không nghe lời, Thiệu Chinh cau mày.

Nhưng khi nhìn thấy ta vì sợ mà run rẩy, hắn lại bất chợt mềm lòng, giọng cũng dịu hẳn:

“Thanh Tước, nàng không biết ba năm xa sông Lạc, ta nhớ nàng đến thế nào đâu.

“Đêm qua nhìn thấy đệ muội, ta hoảng loạn đến mức nhận nhầm nàng ấy là nàng.

“May mà không phải… may mà nàng không phải thê tử của A Trí, nếu không ta thật sự sẽ phát điên mất.

“Bây giờ ta là Trung lĩnh quân, có thể chống lưng cho đệ đệ của ta cưới người mình yêu, tất nhiên cũng chẳng ai dám cản ta cưới nàng.

“Tước Nhi, chúng ta còn cơ hội bắt đầu lại, cùng ta trở về nhé…”

Ta siết chặt tấm mành che mặt trong tay.

Những đóa hoa ôm trong lòng, vốn là để ngắm cùng Thiệu Trí trên đường về nhà, giờ như mọc rễ trong tim, cho ta thêm dũng khí:

“Thiệu Chinh, thiếp về với chàng để làm gì?

“Về để uống từng bát từng bát thuốc tránh thai đắng tới mức rơi lệ sao?”

Thiệu Chinh sững người, ánh mắt thoáng qua một tia đau đớn, vội vàng dỗ dành:

“Không uống nữa, thật sự không uống nữa.

“Chúng ta sinh hai đứa, không, nàng muốn sinh bao nhiêu cũng được.

“Ta sẽ không bao giờ nói những câu đùa độc miệng rằng không cần nàng nữa, cũng không ép nàng thề độc như xưa, được không…”

Thì ra ta sợ điều gì, hắn đều biết.

Nhưng hắn chưa từng quan tâm.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap