CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/duoi-trang-lac-duong/chuong-1-duoi-trang-lac-duong/
Lông mày Thiệu Chinh giật giật, linh cảm bất an:
“Phạt gì?”
Nữ tỳ run rẩy quỳ rạp dưới đất:
“Lúc ngọ phu nhân thiết yến, nàng ta đàn sai khiến phu nhân mất mặt trước ngũ công tử, nên chiều nay… bị đuổi đến kỹ viện rồi.”
Tim Thiệu Chinh chợt thắt lại, bất chợt nhớ đến lời thề độc năm xưa hắn ép Thanh Tước phải lập.
“Từ nay ai nấy kết tóc, không được quấy nhiễu. Nếu ta đến Lạc Dương tìm Thiệu Chinh, thì đời sau sẽ làm kỹ nữ cho người cưỡi kẻ dày, chết không toàn thây, tro tàn xương nát.”
Ba năm sau ngày chia tay bên sông Lạc, Thiệu Chinh có vô số điều hối hận.
Hối hận vì khi xưa bắt nàng uống thứ thuốc tránh thai quá đắng, nếu không, có lẽ họ đã có con.
Hối hận vì đã động lòng với Quản Loan, xem nhẹ tấm chân tình của Thanh Tước, thề quá tàn độc.
Hối hận quá nhiều, đến nỗi đêm đêm đều mộng mị.
Mộng thấy bát thuốc đắng, nàng nhíu mày uống.
Mộng thấy nàng cầm bầu nước Lạc, lặng lẽ nhìn hắn.
Mộng thấy ngày nắng đầu xuân, nàng vẫn như xưa, mặc bộ váy xanh hắn thích nhất, búi tóc lơi lả, chạy vào lòng hắn.
Nhưng trong mộng nàng không nói, không cười, cũng không còn e thẹn gọi hắn một tiếng “phu quân” như xưa nữa.
Ba năm qua, lời thề bên sông Lạc như bức tường ngăn cách, quả thật không hề có tin tức gì.
Hắn mới phát hiện, thì ra nàng chưa gả chồng.
Thì ra nàng vẫn còn hắn trong lòng.
Dù phải trái lời thề.
Dù bị ép bởi điều đáng sợ nhất.
Dù thề độc năm ấy nặng đến nhường nào, nàng vẫn quay về Lạc Dương tìm hắn.
Được rồi lại mất, mất rồi lại được, giống như lưỡi dao bọc đường, vừa ngọt ngào vừa đau nhói.
Thiệu Chinh nghĩ thông rồi, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, dù đúng hay sai, hắn đều muốn có nàng.
Kẻ nào từng đụng vào nàng, hắn sẽ che mắt nàng lại, cầm tay nàng cầm dao, từng người một giết để hả giận.
Dẫu sao nàng mới bảy tuổi đã bị bán làm nô, mười bốn tuổi theo hắn, ngoài gảy đàn ra chẳng biết gì, giữa loạn thế này nàng có thể trông cậy vào ai?
Cho dù lời thề bên sông Lạc thật sự linh nghiệm, thì nay có hắn.
Từ nay về sau, nàng có Thiệu Chinh làm chỗ dựa.
Trên đời này, nàng chẳng cần phải sợ gì nữa.
“Chuẩn bị ngựa! Không ai được đi theo!
“Chuyện tối nay nếu dám để lộ nửa lời, coi chừng đầu các ngươi!”
Trên trời, một vầng trăng tròn sáng rọi mặt đất, rắc xuống tầng tầng sương lạnh.
Vầng trăng giờ đây soi đường cho hắn rong ruổi, cũng từng soi nước mắt nàng hôm tiễn biệt hắn bên bờ sông.
Mưa tạnh trăng sáng, từng vũng nước đọng in bóng trăng tròn, rồi lại bị vó ngựa xé nát.
Trong trí nhớ Thiệu Chinh, thời thơ ấu từng có người nói đến thiên cẩu ăn trăng, mọi người gõ chiêng gõ trống đuổi cẩu đi.
Nhưng hắn luôn khịt mũi khinh thường.
Trong ký ức của hắn, trăng luôn tròn, chưa bao giờ vỡ.
Giống như vó ngựa đi qua, nước động tàn tan, rồi mặt nước lại in vầng trăng tròn vành vạnh.
Trăng rồi sẽ tròn, thương rồi sẽ lành.
Giống như Tước Nhi, rồi sẽ quay về bên hắn.
Ánh nến mờ mờ, Thiệu Trí vẫn còn ngủ say.
Ta rón rén ngồi xuống mép giường, mượn ánh sáng leo lét ngắm kỹ từng nét chân mày, khóe mắt của chàng.
Gió đêm lùa theo hơi ẩm của cơn mưa xuân, thổi thẳng vào mắt người, khiến tâm sự như những sợi tơ trên cành cây, lặng lẽ bay xa từng chút một.
Thiệu Trí một lòng che chở ta như vậy… nếu chàng biết về quá khứ nhục nhã kia, liệu sẽ nhìn ta thế nào?
Ta không biết, cũng không dám hỏi.
Bởi vì Thiệu Chinh cũng từng xem ta như ngọc trong tay.
Khi hắn biết huyện thừa Vương và thuộc hạ từng lột sạch y phục của ta,
hắn vẫn mỉm cười ôm ta vào lòng, rồi ra lệnh móc mắt bọn kia:
“Nếu tiếng kêu thảm của chúng dọa nàng sợ, thì cắt luôn lưỡi chúng đi.”
Ta không phải không biết mở miệng. Ta cũng từng muốn hỏi Thiệu Trí, giống như ta từng hỏi Thiệu Chinh năm xưa.
Khi đó, ta bất an ôm lấy cây không hầu là thứ ta duy nhất am hiểu, như người đang chìm được vớ lấy cọc nổi, cố bắt chước dáng vẻ tự tin của người khác mà hỏi:
“Tại sao chọn nàng ấy?
“Là vì nàng ấy đàn không hầu hay hơn thiếp sao?”
Ta nghĩ Thiệu Chinh sẽ nói “Ta không chọn nàng ấy”, rồi khẽ gõ trán ta một cái, bảo rằng “phải ăn chút đau mới nhớ lâu, đừng hỏi những câu ngốc nghếch như vậy nữa”.
Nhưng Thiệu Chinh chỉ sững người, nhìn ta một lúc lâu, rồi bất ngờ bật cười.
Hắn nói ta từng nói nhiều điều ngốc nghếch, mà không có câu nào buồn cười bằng câu đó.
Tài nghệ mà ta lấy làm sinh mệnh, là niềm kiêu hãnh duy nhất của ta, trong mắt Thiệu Chinh chẳng đáng một xu.
Cố tình hỏi, chỉ chuốc lấy khổ vào thân.
Vì vậy, ta không dám hỏi A Trí nữa.
Giống như cánh tay cụt bị nhốt trong hộp vàng, như lời bà vú từng nói, một nhạc cơ mà người ta không cần nữa, đem tặng người khác cũng chỉ là nỗi nhục.
Ta sợ A Trí, người vì ta mà nấu canh đợi cửa, vì cưới ta mà lê chân gãy về tìm, xem ta là châu ngọc trong lòng bàn tay,