CHƯƠNG 1 : https://ngontinh2.blog/duoi-anh-mat-troi-thu-hai/chuong-1-duoi-anh-mat-troi-thu-hai/

Anh giúp tôi vô điều kiện, lặng lẽ nhìn tôi và Thời Dã ở bên nhau.

Trước ngày tôi quyết định kết hôn với Thời Dã, tôi từng gọi cho Hứa Vọng Bắc, mời anh đến dự lễ cưới.

Hôm đó, Hứa Vọng Bắc im lặng rất lâu.

Rất lâu…

Cuối cùng anh chỉ nói:

[Cố Nhiên Nhiên, chỉ cần em hạnh phúc là đủ rồi. Và này, mắt em thật sự rất đẹp.]

[Em phải cười lên nhé, đừng khóc nữa…]

Sau đó, anh rời khỏi thành phố, chọn ra nước ngoài sinh sống.

Tôi từng nghĩ anh đã thật sự từ bỏ tôi rồi.

Đ/ọ.c fu,ll tạ*i p@age G(óc N/hỏ c.ủa T,uệ@ L!â.m

Nhưng khi tôi gọi lại cho anh, anh lại một lần nữa xuất hiện trước mặt tôi.

Nếu có thể quay ngược thời gian, tôi nhất định sẽ chọn ở bên Hứa Vọng Bắc.

Mặc kệ nhiệm vụ, mặc kệ hệ thống xóa sổ.

May thay, tôi vẫn còn hai ngày cuối cùng.

Cơn đau ở ngực lại ập tới, tôi cố nén ho, mỉm cười ôm chặt lấy Hứa Vọng Bắc, người đang phủ đầy tuyết ngoài cửa.

[Hứa Vọng Bắc… em nhớ anh lắm.]

Hứa Vọng Bắc không nói gì,

chỉ ôm tôi chặt hơn nữa.

Tôi cảm nhận được hơi ấm nơi cổ,

là nước mắt của anh.

09.

Hứa Vọng Bắc cứ thế ôm tôi, để mặc tôi khóc nức nở trong lòng anh, lau nước mắt nước mũi lên cả chiếc áo khoác đắt tiền của anh.

Đến khi tôi khóc mệt, giọng khàn đặc, anh mới nhẹ nhàng xoa đầu tôi, thì thầm bên tai:

[Nhiên Nhiên, đi thôi, anh đưa em đến một nơi.]

Tôi mơ hồ để anh bế lên xe, nhìn xe rời khỏi Bãi Bồ Câu, chạy đến bãi biển gần đó.

Ngay cạnh Bãi Bồ Câu là biển, chỉ cách khoảng một giờ lái xe.

Tôi rất thích biển, biển sâu xanh thẳm và bầu trời mênh mông trên đầu.

Những năm sống cùng Thời Dã ở Bãi Bồ Câu, tôi từng vô số lần bảo anh rằng tôi muốn đi ngắm biển.

Chỉ mất một giờ,

nhưng anh luôn kiếm cớ từ chối.

Anh nói bận công việc, phải đi xã giao, nói rằng biển thì có gì đẹp đâu…

Tôi từng ngây thơ tin rằng anh thật sự không thích biển.

Cho đến tối hôm qua, khi tôi lướt qua trang cá nhân của Bạch Nhiên Hương,

tôi mới biết:

Thì ra Thời Dã và cô ta từng có một lời hứa, cùng nhau ngắm biển lần đầu tiên trong đời…

Hóa ra Thời Dã không ghét biển,

anh chỉ là không muốn đi với tôi,

anh muốn giữ “lần đầu” đó cho Bạch Nhiên Hương.

Không khí biển mát lành ùa vào lồng ngực, khiến tôi tỉnh táo hơn nhiều.

Hứa Vọng Bắc mỉm cười, cài một đóa hoa bướm xanh lên tóc tôi, chỉ tay về phía mặt trời đang mọc từ mặt biển:

[Nhiên Nhiên, nhìn kìa.]

[Mỗi ngày đều có một mặt trời mới mọc lên, ánh nắng mới lại chiếu lên bãi biển này.]

[Cho nên… chỉ là ánh nắng hôm qua không dành cho em thôi… có lẽ, em có thể thử nhìn ánh nắng ngày mai…]

Giọng anh trầm thấp, như đang cố kìm điều gì đó trong lòng.

Người đàn ông vốn điềm đạm chốn thương trường giờ phút này lại lúng túng như cậu thiếu niên mới lớn.

Tôi bất ngờ ngẩng đầu, mạnh mẽ hôn lên môi anh.

Nhưng Hứa Vọng Bắc à, em không còn cơ hội lựa chọn nữa rồi.

Em sắp chết rồi.

Tôi thầm thở dài trong lòng, tim đau như bị xé nát.

Tôi hôn anh cuồng nhiệt, đến mức cắn rách cả đầu lưỡi.

Giá như có thể, tôi thật sự muốn được ngồi bên Hứa Vọng Bắc, cùng ngắm biển mãi mãi, đến thiên trường địa cửu.

Nhưng không được…

Tôi không còn thời gian.

Mặt trời lặn.

Đêm đến, Hứa Vọng Bắc lái xe đưa tôi về phòng trọ ở Bãi Bồ Câu.

Anh không rời đi. Là tôi giữ anh lại.

Anh như một chú chó to lông xù, ôm tôi vào lòng, ngủ rất say.

Trăng treo trên tường, sương phủ đầy cành.

Từng cơn đau nhói lại siết chặt trái tim tôi.

Giọng hệ thống vang lên đúng lúc:

【Ký chủ, ngày mai là lễ cưới của Thời Dã.】

【Nếu cô muốn chết trong lễ cưới của anh ta, thì đã đến lúc xuất phát rồi…】

Tôi thở dài, ôm lấy lồng ngực đang đau buốt.

Hứa Vọng Bắc vẫn đang ôm chặt tôi.

Anh thì thầm mơ màng trong mộng:

[Nhiên Nhiên… đừng đi… đừng đi…]

Đ/ọ.c fu,ll tạ*i p@age G(óc N/hỏ c.ủa T,uệ@ L!â.m

Tôi bật cười, nụ cười mang theo chút nhẹ nhõm.

Ít nhất… trên đời này vẫn có người quan tâm đến tôi.

Nhưng tôi phải đi.

Tôi không muốn chết trong vòng tay Hứa Vọng Bắc, không muốn để anh tận mắt chứng kiến xác tôi lạnh dần.

Tôi muốn, trong mắt anh, tôi mãi là người đẹp nhất.

Trong làn tuyết trắng mù mịt, tôi rời khỏi Bãi Bồ Câu.

10.

Khi tôi ôm một bó hoa bướm trắng bước vào lễ cưới của Thời Dã và Bạch Nhiên Hương, hôn lễ đã bắt đầu.

Thời Dã mặc bộ vest đen, còn Bạch Nhiên Hương trong chiếc váy cưới trắng tinh đứng cạnh anh ta.

Trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.

Bọn họ… thật sự rất xứng đôi.

Nhưng người lẽ ra đang đứng trên sân khấu, cùng Thời Dã cử hành hôn lễ, đáng lẽ phải là tôi.

Còn tôi hiện tại, lại giống như một vị khách không mời mà đến, đứng giữa bầu không khí gượng gạo và vô số ánh mắt khác lạ.

Ngực tôi đau nhói.

Đó là dấu hiệu tim viêm sắp phát tác.

Tôi không nhịn được nữa, đưa tay bịt miệng, ho dữ dội vài tiếng.

Máu bị tôi ho ra, từng bông, từng bông đỏ thẫm nở rộ trong lòng bàn tay.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap