16.
Mọi thứ… đã thật sự kết thúc rồi.
Tôi khẽ hỏi hệ thống:
[Tất cả… kết thúc rồi chứ?]
【Vẫn chưa.】
Hệ thống trả lời.
【Để tôi cho cô thấy, mười năm trước, trước khi cô nhận nhiệm vụ công lược Thời Dã, cô từng là ai.】
Giọng nói lạnh lùng vang lên.
Tôi còn chưa kịp đáp, ánh sáng chói lòa đã bao phủ trước mắt.
Khi mở mắt ra, tôi thấy linh hồn mình đang đứng ngoài cửa sổ phòng ICU bệnh viện.
Bên trong phòng, một Hứa Vọng Bắc trẻ tuổi đang ngồi thất thần trước giường bệnh, tay cầm một bức ảnh, mặt mày tiều tụy.
Tấm ảnh chụp tôi năm mười mấy tuổi và Hứa Vọng Bắc thời thiếu niên.
Cả hai đang ôm nhau trước biển lớn, cười rạng rỡ, hồn nhiên.
Ơ?
Tôi… từng chụp ảnh cùng Hứa Vọng Bắc từ khi còn nhỏ sao?
Lẽ nào… chúng tôi đã quen nhau từ trước đó?
Ánh mắt tôi vượt qua Hứa Vọng Bắc, nhìn thấy cô gái nằm trên giường bệnh.
Đó… chính là tôi khi còn trẻ!
Tôi như nhớ ra điều gì đó.
Toàn bộ ký ức như cuốn phim chậm, tua ngược trước mắt.
【Nhớ lại rồi chứ?】, Hệ thống lên tiếng.
【Nhớ vì sao lần đầu Hứa Vọng Bắc gặp cô lại biết tên cô không?】
【Nhớ vì sao anh ta lại yêu cô sâu đậm đến thế không?】
…
Tôi nhớ rồi.
Tôi và Hứa Vọng Bắc lớn lên cùng nhau.
Thuở nhỏ, anh từng chỉ vào chiếc nhẫn “Điệp Luyến Hoa” rực rỡ trong tủ kính, bảo với tôi:
“Sau này cưới em, anh sẽ tặng em một chiếc nhẫn như vậy.”
Chúng tôi lẽ ra đã có thể bên nhau, thuận theo tự nhiên mà kết hôn, sinh con, sống đến đầu bạc răng long.
Nhưng năm tôi mười bảy tuổi, tôi gặp tai nạn xe và rơi vào hôn mê.
Trong cơn mê ấy, tôi đã chấp nhận nhiệm vụ của hệ thống, công lược Thời Dã.
Khi tỉnh lại, tôi đã quên hết mọi chuyện trước đó.
Quên Hứa Vọng Bắc,
quên “Điệp Luyến Hoa”,
quên cả lời hứa của chúng tôi.
Trong đầu chỉ còn duy nhất một mục tiêu: công lược Thời Dã.
Nhưng Hứa Vọng Bắc,
anh ấy vẫn cố gắng đóng vai một người xa lạ chưa từng quen tôi,
lặng lẽ dõi theo, ở bên,
chứng kiến tôi tổn thương vì Thời Dã,
thấy tôi đau đớn khóc lóc ở Bãi Bồ Câu…
Rồi, báo thù thay tôi.
[Nhiên Nhiên… em mở mắt nhìn anh đi…]
Trong phòng bệnh, Hứa Vọng Bắc nghẹn ngào nhìn tôi đang hôn mê, thì thầm:
[Mắt em rất đẹp, anh chỉ muốn… nhìn lại một lần thôi…]
Dù đang ở trạng thái linh hồn, tôi vẫn cảm thấy tim mình vỡ vụn, đau đớn tột cùng.
Linh hồn tôi hóa thành một con bướm rực rỡ, đậu lên ngón tay Hứa Vọng Bắc, nhẹ nhàng múa trước mặt anh.
【Cố Nhiên Nhiên.】
Giọng hệ thống vang lên:
【Bắt đầu nhiệm vụ công lược mới đi.】
【Mục tiêu công lược: Hứa Vọng Bắc.】
Tôi mở mắt ra trên giường bệnh, trước mặt là Hứa Vọng Bắc, ánh mắt anh ngập tràn tôi.
Có lẽ trước đây, mọi thứ đều sai.
Nhưng không sao cả.
Lần này, chúng ta sẽ ở bên nhau thật tốt…
Hai con bướm sặc sỡ tung cánh ngoài khung cửa sổ,
bay ngày một cao, càng lúc càng cao…
Lần này,
tôi đã tìm thấy Lương Sơn Bá của mình.
(hết)