5.

Hôm nay gặp Đào Lâm Na, thực sự đã gợi lại rất nhiều ký ức tồi tệ trong tôi.

Những ký ức đó giống như một vết sẹo chưa lành, đột nhiên bị người ta bóc ra, để tôi một lần nữa cảm nhận nỗi đau rách nát.

Thực ra, việc tôi không muốn giao du với người lạ không chỉ bắt nguồn từ quá khứ bị b,ắt n,ạt ở trường.

Còn một đoạn ký ức đáng xấu hổ khác, luôn khiến tôi đau đớn vào mỗi đêm khuya.

Hồi đó, tôi vừa bước chân vào cánh cổng đại học.

Thoát khỏi ngôi trường trung học từng b,ắt n,ạt tôi, tôi gặp được những bạn cùng phòng rất tốt ở ký túc xá.

Dần dần, tôi trở nên cởi mở hơn, tham gia các câu lạc bộ, kết bạn nhiều đến mức chính tôi cũng không ngờ.

Từ một người luôn cô đơn thời trung học, giờ đây tôi luôn đi ăn cùng một nhóm bạn, lần đầu cảm nhận được niềm vui từ tình bạn.

Cho đến hôm đó, chuyện ấy xảy ra.

Trên đường đến lớp học phần tự chọn, tôi chợt nhớ ra mình quên mang tài liệu thuyết trình, nên quay về ký túc xá lấy, sau đó đi đường tắt để đến lớp.

Và rồi, tôi bị một kẻ kéo vào rừng cây nhỏ.

Ký ức sau đó mỗi lần nghĩ lại đều khiến tôi như bị x,é to,ạc khắp cơ thể.

Tôi bị x,âm h,ại.

Thủ phạm đến giờ vẫn chưa tìm ra, nhưng tôi thì không thể nào quay lại ngôi trường đó, không thể đối mặt với những nụ cười của bạn bè.

Thậm chí tôi còn không thể đối diện với những bức tường trắng xóa của ngôi trường.

Thẩm Dục lúc đó vẫn là bạn trai của tôi.

Anh chưa bao giờ trách móc tôi về chuyện đó, cũng chưa từng nổi giận khi tôi vô thức tránh né anh.

Anh luôn ở bên tôi, cùng tôi đi hết bệnh viện này đến bệnh viện khác để chữa trị tr,ầm c,ảm.

Khi tôi nhận ra, mình đã ôm chăn co rúm lại ở góc tường.

Sàn nhà lạnh buốt, nhưng đây là thói quen của tôi.

Chỉ cần nhớ lại những ký ức đó, tôi sẽ cuộn mình lại, quấn chăn, trốn vào góc tường.

Thẩm Dục chắc đã ngủ rồi, trong căn phòng mờ tối, ánh sáng nhạt nhòa bao phủ lấy tôi.

Tôi sợ giao tiếp với mọi người.

Người duy nhất tôi không sợ, chỉ có Thẩm Dục.

Nhưng anh không thể bảo vệ tôi mãi được, còn tôi thì…

Tiếng bước chân khẽ vang lên trước mặt tôi.

Thẩm Dục chống cằm, ngồi xổm trước tôi.

Nụ cười của anh thực sự rất đẹp, đến mức tôi nghĩ, có lẽ rất nhiều nữ sinh trong lớp anh dạy đều thích anh.

Bàn tay anh quen thuộc xoa đầu tôi.

“Đừng khóc nữa, được không?”

“…”

“Thẩm Dục,”

Tôi nắm lấy tay áo anh, nước mắt lăn quanh trong khóe mắt.

“Em thực sự rất bẩn, bẩn đến mức không thể nào rửa sạch được.”

“Tại sao anh vẫn muốn em…”

Anh nhìn tôi chăm chú, rồi cúi người xuống, đặt tay sau gáy tôi, hôn tôi.

Nhẹ nhàng, và nhồn nhột.

Chăn quấn quanh tôi bị anh kéo chặt lại, anh cứ thế, áp sát tôi.

Hôn tôi hết lần này đến lần khác.

6.

Công ty có một thực tập sinh mới.

Cô gái này có vẻ tính cách hoạt bát, bàn làm việc ngay cạnh tôi. Nhưng tôi thường im lặng, chắc sẽ không có nhiều giao tiếp.

Không ngờ, trong giờ ăn trưa, cô ấy ngồi đối diện tôi.

“Chào chị, em là Bạch Thu, chị tên gì? Chúng ta làm quen chút nhé.”

Thật ra tôi không phản cảm với con gái như với con trai.

Và cô ấy có vẻ rất dễ gần.

Chúng tôi trò chuyện khá nhiều, tan làm còn đi cùng nhau một đoạn.

Ra khỏi cổng công ty, xe của Thẩm Dục đã đỗ bên ngoài.

Anh đút tay vào túi áo khoác, dù là lúc nào cũng toát lên vẻ tao nhã và lịch thiệp.

“Ơ, anh ấy là chồng chị à?”

Bạch Thu đứng bên cạnh tôi hỏi, đúng lúc Thẩm Dục đã cầm lấy túi xách của tôi, mở cửa xe cho tôi.

Tôi chỉ có thể ngồi vào ghế, vẫy tay chào tạm biệt người bên ngoài.

“Kết bạn mới rồi?”

Trên xe, Thẩm Dục quay đầu hỏi tôi.

Hệ thống sưởi vừa đủ ấm, tôi gật đầu, khẽ “ừm” một tiếng.

Anh khẽ cười, tiếp lời:

“Giỏi nhỉ.”

Đó là một câu nói rất lạ.

Giọng anh mang chút đùa cợt, nhưng âm điệu lại có phần nặng nề.

Tôi đè nén cảm giác bất an trong lòng, không nói gì thêm.

7.

Ngày tháng cứ thế trôi qua.

Tôi và Bạch Thu ngày càng thân thiết, và những ngày đi làm dường như trở nên thú vị hơn.

Bạch Thu là cháu gái của lãnh đạo công ty.

Nhưng dù là một “người nhảy dù”, cô ấy lại rất được lòng mọi người.

Hôm đó, khi đang nói chuyện trong phòng trà, cô ấy nói:

“Này, em cảm giác hình như từng gặp chồng chị ở đâu đó.”

Cô ấy chống cằm suy nghĩ hồi lâu, nhưng vẫn không nhớ ra.

Thực ra, mấy ngày nay tôi hơi tránh mặt Thẩm Dục.

Dù biết anh tốt với tôi như vậy, nhưng việc tôi nghi ngờ anh có phần không đúng.

Dẫu vậy, gần đây, tôi lại nhận được một email.

Vẫn không có tên người gửi, chỉ có vài chữ:

“Thẩm Dục là qu,ỷ d,ữ.”

Điều này không tránh khỏi việc khiến tôi nhớ đến Đào Lâm Na và những lời cô ấy đã nói.

Kẻ chủ mưu b,ắt n,ạt tôi năm đó là… Thẩm Dục?

Như một trò đùa quá lớn.

Làm sao tôi có thể tin được?

Buổi tối, tôi ngồi một mình trên sofa.

Âm thanh từ phòng tắm vọng ra rõ ràng, Thẩm Dục đang tắm.

Vừa rồi, tôi vừa kết thúc một cuộc điện thoại.

Chưa bao giờ tôi thấy tay chân lạnh cóng như lúc gác máy, cảm giác bối rối và hoang mang len lỏi trong tim.

Người gọi điện là Bạch Thu.

Cô ấy chỉ nói với tôi một điều.

Cô ấy thực sự biết Thẩm Dục, từng gặp anh ấy trong một bữa tiệc rượu thương mại.

Thẩm Dục và sếp của chúng tôi rất thân thiết.

Nghe đến đây, trong lòng tôi chỉ cảm thấy bất ngờ.

Nhưng khi cô ấy nói thêm:

Lý do tôi bị sếp làm khó đủ điều, là vì Thẩm Dục nhờ vả.

Trong chớp mắt, tôi cảm thấy đầu óc không thể suy nghĩ được nữa.

Tâm trí tôi như bị xé làm đôi, một nửa gào lên đó là giả, nửa còn lại khăng khăng đó là thật.

Tôi run rẩy, lại cuộn mình thành một khối, cho đến khi được ai đó ôm vào một vòng tay rộng lớn.

Thẩm Dục vừa tắm xong, lồng ngực anh nóng hổi.

Hương gỗ thông từ sữa tắm thoang thoảng trong mũi, hơi nước bao phủ lấy tôi.

“Sao vậy? Run đến thế này, hả?”

Tôi run rẩy trong lòng anh, hỏi:

“Anh quen sếp của em, đúng không?”

“Tại sao… tại sao anh lại khiến ông ấy làm khó em?”

Thẩm Dục cúi mắt nhìn tôi, im lặng hồi lâu.

Có lúc tôi nghĩ, Thẩm Dục dường như chỉ biết cười, anh không bao giờ tức giận hay nổi đóa.

Tôi không bao giờ có thể đoán được suy nghĩ của anh qua gương mặt ấy.

“Thẩm Dục, anh trả lời em đi! Ưm…”

Anh chặn lời tôi lại.

Bằng một nụ hôn nhẹ nhàng, mềm mại như mưa xuân.

Tôi bất ngờ đẩy anh ra, đứng dậy, từng bước lùi lại.

Anh chỉ đứng đó, nhìn tôi, hơi nghiêng đầu.

Khoảnh khắc cuối, ánh mắt anh nhìn tôi khiến tim tôi suýt nhảy ra ngoài.

Lạnh lẽo, không chút cảm xúc.

Giống như viên hắc diệu thạch trơn bóng, khiến tôi rùng mình.

8.

Tôi đã chạy ra ngoài.

Sau tối hôm đó, tôi không thể đối mặt với Thẩm Dục nữa.

Tôi thừa nhận, tôi sợ rồi. Con người ấy bỗng trở nên xa lạ với tôi, và dường như anh có một luồng khí chất khiến tôi sợ hãi theo bản năng.

Biết được chuyện của tôi, Bạch Thu bảo tôi có thể tạm ở nhà cô ấy.

Sau khi tắm, cô ấy đặt khăn lên tóc tôi, lau nhẹ nhàng.

Cô ấy lúc nào cũng vui vẻ, nên lời nói của cô ấy luôn mang lại cảm giác an tâm.

“Chị đừng lo lắng quá.”

“Ừm, em thấy chồng chị đối xử với chị tốt lắm.”

“Biết đâu em nhìn nhầm. Mà nếu anh ấy là người xấu, em sẽ bảo vệ chị~”

Đôi tay nhỏ nhắn của cô ấy xoa đầu tôi rất dịu dàng, khác hẳn với Thẩm Dục.

Lúc này, điện thoại tôi reo lên.

Tôi đã đoán Thẩm Dục sẽ gọi, nhưng không ngờ, giọng anh lại rất bình thản.

“Tối nay không về à?”

Tôi siết chặt điện thoại, đáp khẽ:

“Em ở nhà Bạch Thu.”

“Được, giữ an toàn nhé.”

Giọng anh vẫn không có chút gợn sóng nào, dặn dò tôi vài câu rồi cúp máy.

Những ngày sau đó, Thẩm Dục đều gọi hỏi thăm tình hình của tôi.

Anh vẫn nhắn tin nhắc tôi ăn uống đúng giờ, không được uống đồ lạnh vào kỳ kinh nguyệt.

Giọng điệu anh vẫn dịu dàng, như thể người đã nhờ sếp của tôi chèn ép tôi không phải là anh.

Cho đến một đêm, anh bất ngờ gọi điện cho tôi.

“Tối nay không về nhà sao?”

“…”

Tôi im lặng, như thể anh đoán trước được tôi không biết phải trả lời thế nào, anh khẽ cười:

“Về đi, anh sẽ nói với em lý do tại sao anh làm vậy.”

“Chẳng phải em muốn biết sự thật về việc bị b,ắt n,ạt hồi cấp 3 sao? Anh sẽ nói hết.”

Tôi nghĩ, trong tiềm thức mình vẫn luôn tin tưởng Thẩm Dục.

Tôi nghĩ, sau bao năm, tôi vẫn yêu anh ấy.

Vì vậy, tôi trở về.

Tôi nghĩ, tôi sẽ nhận được lời giải thích và sự thật từ anh.

Tôi nghĩ, mọi chuyện sẽ kết thúc tốt đẹp.

Nhưng, tôi không bao giờ ngờ được.

Anh lại chuẩn bị cho tôi một “món quà” lớn như vậy.

(Còn tiếp)

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap