10
Trần Gia Hằng hối hận không để đâu cho hết. Nếu sớm biết người đàn ông có vẻ ngoài tầm thường kia lại là một tỷ phú, hắn đã chẳng tiếc chút tiền điều hòa ấy. So với khối tài sản hàng tỷ, thì tiền điện điều hòa chẳng đáng là gì.
Thế nhưng những lời kể lể của hắn không những không khiến Trần Kiến Quốc động lòng, mà ngược lại càng khiến ông nhìn rõ bản chất thật sự của đứa con trai ruột – một kẻ chỉ biết lợi, lật lọng trắng đen.
Trước khi đến đây, Trần Kiến Quốc đã điều tra kỹ. Trần Hải đối với Trần Gia Hằng tuy không phải thật lòng thương yêu, nhưng cũng nuông chiều không ít. Vậy mà Trần Gia Hằng lại có thể không chút do dự vứt bỏ Trần Hải, điều này khiến ông càng thêm lạnh lòng.
Nếu không có tiền, e rằng đến một tiếng “ba” từ Trần Gia Hằng ông cũng chẳng nghe được.
Lúc này, Trần Kiến Quốc lại lấy ra một bản hợp đồng.
“Tôi đã quyết định rồi, nhận Vi Vi làm con gái nuôi. Dù tôi còn sống hay đã chết, toàn bộ tài sản của tôi đều sẽ để lại cho Vi Vi.”
Nói xong, ông nhìn tôi với ánh mắt khích lệ:
“Ký đi, Vi Vi. Từ nay con chính là con gái ruột của ta. Trần Gia Hằng không phải người tốt. Con rời xa nó, có khối tài sản này rồi, muốn sống thế nào cũng được.”
Tôi hơi kinh ngạc. Tôi từng nghĩ Trần Kiến Quốc sẽ ép tôi cưới Trần Gia Hằng.
Nhưng lần này, tôi không do dự. Ký tên xong, tôi ngẩng đầu, ngọt ngào gọi một tiếng:
“Ba!”
Trần Kiến Quốc mỉm cười mãn nguyện, định dắt tôi rời khỏi đó.
Còn Trần Gia Hằng thì đã hoàn toàn choáng váng bởi cơn biến cố bất ngờ.
Hắn là kẻ độc ác, nham hiểm từ trong xương tủy. Kiếp trước có thể nhốt tôi vào phòng xông hơi, thì kiếp này nhất định cũng không ngần ngại làm ra chuyện còn tàn nhẫn hơn.
Hắn vùng vẫy thoát khỏi sự khống chế của vệ sĩ, cực kỳ nhanh chóng chộp lấy chai rượu gần đó.
Khi tất cả còn chưa kịp phản ứng, hắn đã vung chai rượu, nện thẳng vào đầu Trần Kiến Quốc.
Dù tôi đã cố hết sức đẩy Trần Kiến Quốc ra, nhưng chai rượu vẫn đập trúng người ông.
Trong chớp mắt, da thịt Trần Kiến Quốc bị kính vỡ cắt rách khắp nơi, máu tươi tuôn xối xả.
Thấy ông vẫn còn đứng được, Trần Gia Hằng tỏ vẻ tiếc nuối. Khuôn mặt hắn méo mó, hằn lên vẻ oán độc như muốn xé xác cha mình.
“Lão già đáng chết! Ông là cha ruột tôi mà không để lại tài sản cho tôi, lại đưa hết cho con tiện nhân này?! Nhưng không sao! Chỉ cần ông chết, thì tôi, đứa con ruột, sẽ là người thừa kế!”
“Đồ điên! Mày thật sự điên rồi!”
Toàn bộ tình cảm Trần Kiến Quốc dành cho Trần Gia Hằng lập tức tan biến.
Ông run rẩy móc điện thoại, gọi báo cảnh sát.
Khi cảnh sát đến, sảnh tiệc đã vắng gần hết. Chỉ còn tôi, Trần Kiến Quốc và Trần Hải, người đang tuyên bố muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với Trần Gia Hằng.
“Đồng chí cảnh sát, tôi muốn tố cáo Trần Gia Hằng, đã hành hung cha ruột mình, đồng thời trốn thuế, cạnh tranh bất chính, và biển thủ tài sản công ty.”
Trần Kiến Quốc mặt không biểu cảm.
Mỗi tội danh ông kể ra, tôi lại thấy hả hê thêm một phần.
Vì những bằng chứng này, chỉ riêng tôi thì không thể điều tra ra.
Nhưng chính nhờ có chúng, Trần Gia Hằng mới có thể nhận lấy hình phạt đích đáng!
Vì phạm nhiều tội, đến lúc tôi biết tin về Trần Gia Hằng thì đã vài tháng trôi qua.
Hắn bị xét xử theo tổng hợp các tội danh, lĩnh án tù chung thân.
Trần Hải và Trần Kiến Quốc cùng lúc công khai tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với Trần Gia Hằng.
Nghe nói, khi Trần Gia Hằng biết được tin này trong tù, hắn sốc đến ngất xỉu, rồi không bao giờ tỉnh lại nữa.
Tôi đã báo được đại thù, chính thức trở thành con gái nuôi của Trần Kiến Quốc, cũng là người thừa kế mới của Tập đoàn Trần thị.
【Toàn văn hoàn】