Từng sợi tóc của tôi bị anh ấy quấn quanh ngón tay, rồi lại thong thả buông ra.
… Nói ra thì không hợp lắm, nhưng tôi cảm giác như bị anh ấy xoa cho buồn ngủ.
Thêm vào đó, nội dung họ nói chuyện cũng thật nhàm chán.
Tiết trước tôi ngủ dang dở, giờ lại bị cái không khí tối tăm trong gầm bàn này bao phủ, không hiểu sao tôi bắt đầu thấy buồn ngủ.
Không biết từ lúc nào, tôi đã thiếp đi.
Khi mở mắt ra, ánh chiều tà đã len qua khe cửa sổ văn phòng.
Hai cô giáo kia cũng đã rời đi.
“Em cũng ngủ được hả?”
Cảnh Chu Lập ngồi xổm trước mặt tôi, một tay chống lên mép bàn, tay còn lại nâng cằm tôi, cười nhạt.
“Ngủ còn chảy cả nước miếng nữa kìa.”
Ánh mắt tôi giao nhau với đôi đồng tử đen láy của anh ấy trong thoáng chốc, rồi tôi vội hất tay anh ra.
Dùng tay lau miệng mình…
“Rõ ràng là không có chảy nước miếng mà!”
Cảnh Chu Lập kéo tôi đứng dậy, đôi mắt đen láy nhìn tôi, sâu như một hồ nước không thấy đáy.
“Chú ý như thế cơ đấy.”
Anh nhếch môi cười.
“Không sợ lúc em ngủ, anh làm gì đó với em à?”
Bị anh nói vậy, tôi hoàn toàn mờ mịt.
Còn làm được gì cơ chứ?
Tôi vỗ vỗ quần áo, chẳng thấy mình có gì bất thường.
Ngược lại, anh ấy lại trông như người vừa ăn no thỏa mãn.
Có vẻ tâm trạng anh ấy rất tốt, còn nói sẽ không để tôi rớt môn.
Mục đích đạt được rồi, tôi cũng tạm gác lại những thắc mắc trong lòng.
Ra khỏi văn phòng, tôi tình cờ gặp Lâm Chiêu từ cầu thang phía bên kia đi xuống.
“Chị ăn tối chưa?”
“Nghe nói căn-tin hai vừa mở cửa hàng mới, chị đi thử không?”
Cậu ấy mời một cách rất tự nhiên, dù đang cười nhìn tôi, nhưng tôi cứ có cảm giác cậu ấy đang nhìn thấu điều gì đó.
Tôi gật đầu đi cùng cậu ấy, rồi vô thức quay đầu lại.
Phát hiện Cảnh Chu Lập đang đứng ở cửa văn phòng, mặt không cảm xúc nhìn về phía chúng tôi.
Không hiểu sao, buổi tối thế này anh ấy không tan làm về nhà, lại đứng cửa văn phòng nhìn người ta một cách âm trầm.
Tôi thu lại ánh nhìn, bước theo Lâm Chiêu.
Khi đi đến căn-tin, Lâm Chiêu cứ nhìn chằm chằm vào cổ tay tôi.
Cậu ấy đột nhiên hỏi:
“Chị ơi, vết đỏ trên cổ tay chị là gì vậy?”
Theo bản năng, tôi cúi xuống nhìn cổ tay mình, có chút kinh ngạc.
Đúng là trên cổ tay hai bên đều có một vết đỏ.
Trông như bị sợi dây nhỏ siết chặt.
Khi nào tôi bị vậy nhỉ? Tôi không nhớ.
“…”
Thấy tôi nghi hoặc, cậu ấy cười khẽ.
“Chị thật sự chẳng biết gì cả, đúng không?”
“Vết đỏ này, tôi từng thấy rồi. Người gây ra nó, giống tôi.”
“Người… nào cơ?”
Tôi càng khó hiểu hơn.
“Người đã trói chị đấy, tôi nghĩ… là kiểu giống tôi.”
“Trói tôi? Không ai trói tôi cả, em chắc nhầm rồi đấy.”
Lâm Chiêu buông tay tôi, nhưng bây giờ trong đầu tôi toàn dấu chấm hỏi.
Ai trói tôi?
Nhưng vừa nãy tôi luôn ở văn phòng Cảnh Chu Lập ngủ mà.
Chẳng lẽ người trói tôi là Cảnh Chu Lập?
Đùa à.
Anh ấy rảnh rỗi đến mức trói tôi làm gì?
Tôi định hỏi tiếp, nhưng Lâm Chiêu bước nhanh hơn.
Tôi chỉ có thể bước theo cậu ấy, đi vào căn-tin đông đúc.
5
Khi vào đến căn-tin, đúng lúc giờ cao điểm, sinh viên đông nghẹt người.
Tôi và Lâm Chiêu đang xếp hàng chờ đồ ăn, trong lúc chờ, tôi tiện tay mở điện thoại và truy cập vào d,ark w/eb để kiểm tra tình hình.
Một ngày đã trôi qua, No Name vẫn không có bất kỳ hồi âm nào.
Ngược lại, Joker lại để lại cho tôi một tin nhắn:
“Chị ơi, chị thích màu đỏ hay màu hồng?”
Tôi đáp lại:
“Hồng. Hỏi làm gì thế?”
Cậu ta gửi lại một biểu cảm mặt cười nheo mắt.
“Để chọn bao tải.”
“Chọn bao tải? Cậu đã tìm được thông tin thật của mục tiêu rồi sao?”
Tôi không ngờ cậu ta lại tiến triển nhanh đến vậy, thậm chí còn chuẩn bị sẵn sàng đến bước chọn bao tải để phi tang x,ác.
Hơn nữa, cậu ta còn chọn theo màu tôi thích… thật chu đáo quá.
Tôi cúi đầu nhìn tin nhắn của Joker, nhưng sau đó cậu ta không nhắn lại thêm gì nữa.
Đúng lúc này, Lâm Chiêu đứng ngay sau lưng tôi, bỗng cất tiếng:
“Tìm thấy rồi.”
… Lời nói của cậu ta trùng khớp một cách hoàn hảo với câu hỏi tôi vừa nhắn cho Joker.
Tôi quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Lâm Chiêu.
Cậu ấy đứng sát phía sau tôi, đôi mắt đào hoa màu trà nhạt nhìn tôi chăm chú, không chớp mắt.
Tôi hơi sững người.
Ngay lúc tôi còn đang mơ hồ, Lâm Chiêu vươn tay lấy thứ gì đó từ cổ áo tôi.
Là một chiếc bút.
“Tìm thấy bút của tôi rồi.”
“Hồi nãy lúc lên lớp, tôi đã lén cài nó vào cổ áo chị.”
Cậu ấy nháy mắt một cái, nụ cười sáng rỡ.
… Nhưng tại sao cậu lại cài bút vào cổ áo tôi từ đầu chứ?!
Tôi còn chưa kịp cằn nhằn, phía trước, bác bán đồ ăn đã gọi đến lượt tôi.
Tôi cầm khay thức ăn của mình và đi tìm chỗ ngồi, Lâm Chiêu cũng tiếp tục chọn món của mình.
Căn-tin đông đúc, tôi phải nhón chân lên nhìn khắp nơi tìm bàn trống.
Đúng lúc đó, một cô gái từ phía sau bất ngờ va mạnh vào tôi.
“Xoảng!”
Đồ ăn trên khay tôi trượt ra, rơi thẳng vào người cô gái.
Tôi vội vàng xin lỗi và quay lại tìm khăn giấy để lau.
Nhưng cô gái kia lập tức lớn tiếng:
“Cậu có biết giữ ý chút không?! Cậu có biết cái váy này đắt cỡ nào không?”
… Tôi vốn không phải kiểu người dễ chịu thiệt, nhưng vì cảm thấy mình cũng có lỗi, tôi lịch sự đưa khăn giấy cho cô ấy.
Nhưng khi nghe cách nói trịch thượng của cô ấy, tôi liền rút tay lại.
“Này, bạn ơi, chẳng phải bạn là người đ,âm vào tôi trước sao?”
Thấy tôi không chịu nhượng bộ, cô ấy cũng nổi đóa.
Bản thân tôi không ngại cãi nhau. Với tôi, cãi nhau vừa là cách để xả stress, vừa là cơ hội rèn luyện khả năng biện luận.
Khi tôi chuẩn bị xắn tay áo, một bàn tay bất ngờ đặt lên vai cô gái kia.
… Là trưởng CLB Taekwondo – một anh chàng to con của khoa Thể dục.
Nhìn thấy anh chàng đó, cô gái lập tức thay đổi thái độ, bày ra vẻ đáng thương:
“Cô ấy làm bẩn váy của em mà không chịu xin lỗi. Anh giúp em giải quyết đi!”
Tôi có thể cãi nhau, nhưng tôi không giỏi đánh nhau.
Đánh giá nhanh tình hình, tôi hiểu rõ cả về thể lực và số lượng, tôi đều không có lợi thế.
Cộng thêm đám đông xung quanh bắt đầu tụ lại xem náo nhiệt, tôi càng khó thoát thân.
Tôi nhìn thoáng qua Lâm Chiêu, cậu ấy đang ngồi từ xa, bưng khay đồ ăn, chỉ bình thản quan sát.
… Cậu ta đúng là học sinh ngoan, không muốn dây vào chuyện rắc rối.
Kết quả cuối cùng, tôi phải xin lỗi và bồi thường 800 tệ để dàn xếp.
Cô gái kia bảo váy cô ta là hàng hiệu, không thể giặt máy được.
Tôi rời khỏi hiện trường, nhìn mặt Lâm Chiêu đầy rầu rĩ.
“Sao vậy, bực mình à?”
Cậu ấy vẫn mỉm cười, xoa đầu tôi và đẩy khay đồ ăn của mình sang.
“Ăn cơm của tôi đi.”
Tôi gật đầu, chẳng khách sáo với cậu ấy, tiếp tục ăn.
Cậu nhìn tôi ăn một lúc, sau đó đứng lên nói muốn đi vệ sinh.
Ban đầu tôi không để ý.
Nhưng nửa tiếng sau, cậu ấy vẫn chưa quay lại.
Tôi nhắn tin cho cậu ấy, nhưng không thấy hồi âm.
Ai mà vào nhà vệ sinh nửa tiếng không ra?
Ngay lập tức, một suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi.
Lâm Chiêu có một bí mật mà không mấy ai biết.
Tôi biết.
6
Tôi tìm thấy Lâm Chiêu trong một con hẻm nhỏ ngoài trường.
Lúc đó, giày của cậu ấy đã nhuốm đầy m,áu.
Cậu ấy may mắn không gây chuyện trong khuôn viên trường, nếu không hậu quả sẽ khó lường.
Khi tôi tìm được cậu ấy, cậu ấy đang đ,á túi bụi vào mặt một người đàn ông.
Đó chính là anh chàng to con trưởng CLB Taekwondo ban nãy.
Anh ta gần như đã bị đánh đến hấp hối.
Bên cạnh còn có bạn gái của anh ta, đang ngồi bệt dưới đất khóc thút thít.
Lâm Chiêu vừa đá vừa cười, giọng nói nhẹ nhàng nhưng nghe lạnh sống lưng:
“Mày biết cô gái mày vừa yêu cầu xin lỗi là ai không?”
“Mày biết cô ấy là người của tao không?”
“Cô ấy buồn thì tao cũng buồn, tao buồn thì mày phải ch,et, hiểu chưa?”
Người đàn ông dưới đất thều thào mấy tiếng đứt quãng từ cổ họng:
“Thằng đi,ên… Thằng đi,ên…”
Đúng vậy, Lâm Chiêu bị rối loạn hưng cảm, rất nghiêm trọng.
Không chỉ vậy, tôi từng làm một bài khảo sát tâm lý cho cậu ấy và kết luận cậu ấy có khuynh hướng bạo lực và rối loạn nhân cách phản xã hội.
Bình thường, cậu ấy luôn che giấu rất giỏi.
Nhờ thành tích học tập xuất sắc, không ai nghi ngờ một người tài giỏi như cậu ấy lại mắc phải những vấn đề tâm lý nghiêm trọng đến thế.
Tôi cảm thấy nếu cậu ấy đá thêm cú nữa, gã to con kia chắc chắn sẽ không qua khỏi.
Tôi vội vàng chạy tới kéo tay cậu ấy lại.
“Lâm Chiêu, cậu đang lên cơn hưng cảm đấy.”
Cậu ấy khựng lại, chân từ từ rời khỏi mặt anh ta.
Gã dưới đất r,ên r,ỉ, mặt đầy m,áu.
Lâm Chiêu cúi đầu, siết chặt lấy cổ tay tôi.
“Chị có ghét tôi không?”
Cậu ấy luồn tay qua các ngón tay tôi, rồi đan mười ngón thật chặt.
“Cho tôi ôm một chút.”
Cậu ấy ôm tôi vào lòng, nhịp tim dồn dập đến đáng sợ.
Cảm giác như một chiếc xe đạp cũ nát gắn động cơ xe tải đang chạy loạn trong lồng ngực.
Nhưng rồi…
Có ai đó kéo kéo ống quần tôi.
Gã to con nằm dưới đất, giọng yếu ớt:
“Tôi trả lại cô 800 tệ… Nhưng hai người có thể đợi đưa tôi đi bệnh viện rồi hãy ôm không?”
“…”
Tôi lập tức đẩy Lâm Chiêu ra.
Nhìn ánh mắt ai oán của cậu ấy.
Rõ ràng là cậu ấy muốn đ,á thêm một cú nữa.
7
Hôm nay tôi đã trải qua quá nhiều chuyện.
Khi từ bệnh viện trở về và đăng nhập vào d,ark w/eb, thời gian đã khá muộn.
No Name vẫn không hề gửi tin nhắn nào cho tôi.
Tôi sợ rằng anh ta có thể đang muốn hủy giao dịch nên gửi một tin nhắn khác để hỏi.
Một lúc sau, anh ta trả lời:
“Tôi đang ở trong lớp.”