Châu Phù gào lên:
“Dựa vào cái gì chứ?!
“Một tên tàn phế, chờ chết ăn không ngồi rồi, có tư cách gì thay thế cha mẹ ta?
“Còn Châu Lan Lan ấy à? Thô lỗ, chẳng có học thức, giỏi mỗi việc khoác lác! Một đứa như vậy mà cũng đòi làm thiên kim Hầu phủ?”
Mẫu thân ta nãy giờ còn đang tiêu hóa chuỗi sự kiện bất ngờ, giờ nghe thấy con gái và phu quân bị sỉ nhục, lập tức như sư tử mẹ xù lông:
“Phế vật là ngươi ấy! Cả cái nhị phòng các ngươi đều là phế vật!
“Lan Lan nhà ta tranh họa siêu quần, lại là đệ tử của Quốc sư!
“Dù nó không có gì, chỉ cần là con gái của ta và Duyện Thâm, thì đã xứng đáng được hưởng những điều tốt đẹp nhất trên đời này rồi!”
12
Tổ phụ giơ tay mệt mỏi phất phất:
“Im hết đi!
“Duyện Thâm có thánh chỉ trong tay, Duyện Trạch, tước vị Hầu gia ngươi phải trả lại.
“Viện này, Duyện Thâm sống quen rồi, sau này đại phòng tiếp tục ở.
“Còn vị thiên sư này, nay Duyện Thâm là gia chủ phủ Hầu, ở tại chính viện cũng không vấn đề chứ?”
Lời vừa dứt, tổ phụ dường như già đi chục tuổi, lặng lẽ quay người rời về Thọ An Đường.
Hầu gia, à, nhị thúc, nhìn cả nhà ta, cười nhạt:
“Đại ca, tính toán thật cao tay!”
Phụ thân ung dung trả lời:
“Kẻ tám lạng, người nửa cân.”
Nhị thẩm đảo mắt nhìn quanh, ghé tai Châu Phù thì thầm điều gì đó.
Châu Phù liền lớn tiếng la lối:
“Quốc sư ghét nhất là kẻ bám víu quyền thế!
“Đại bá muốn làm gia chủ cũng được thôi, nhưng Châu Lan Lan – cái con nhà quê toàn nói xằng nói bậy ấy – phải đuổi khỏi phủ, đày đến gia miếu! Ai biết nó có rước họa về phủ Hầu hay không!”
Mẫu thân ta lập tức trợn trắng mắt:
“Nói nhảm gì thế! Lan Lan là con gái đại phòng, vốn đã quý giá, việc gì phải dựa hơi ai?
“Nó nói Quốc sư là sư phụ, các ngươi điếc hết rồi à?
“Bề ngoài thì cung kính Quốc sư, sau lưng lại nhục mạ đệ tử duy nhất của người, Lan Lan, sư phụ con tính khí thế nào nhỉ?”
Tất nhiên là rất xấu rồi.
Ta nhỏ giọng ghé vào tai mẫu thân:
“Chỉ cần nương đem chuyện hôm nay kể ra ngoài, nhất là đoạn Châu Phù nhục mạ con, ngày mai sư phụ sẽ khiến bọn họ biết tay.”
Ánh mắt mẫu thân lập tức sáng rực.
Phụ thân bất đắc dĩ thở dài, nắm tay mẫu thân:
“Thôi, giao cho ta xử lý. Đi thôi.”
Về tới phòng, ta càng nghĩ càng thấy uất nghẹn.
Năm đó ta bị bọn buôn người bắt đi, là vì nàng, Châu Phù, đã tiện tay giao ta cho vú nuôi rồi kéo người đi chơi cờ ở trà quán.
Trong lúc vú nuôi đi nhà xí, ta bị bắt cóc.
Giữa đường phát sốt cao, bọn buôn người thấy ta khó cứu, bèn vứt thẳng xuống chân núi.
Nếu không nhờ sư phụ đi ngang qua cứu lấy, e rằng hôm nay trên đời đã chẳng còn cái tên Châu Lan Lan.
Mà nay ta bình yên trở lại, học được bản lĩnh, thì cái kẻ từng làm mất ta… lại dám giở trò?
Ta ngồi ngay ngắn bên bàn, tay múa bút như bay.
Nhìn theo bóng bồ câu bay về phương Bắc, trong lòng ta dâng trào một trận kích động:
Chờ đến ngày mai, được xem sư phụ ta nổi giận ra tay… thật khiến người ta mong đợi!
13
Sư phụ ta… so với ta tưởng tượng, còn mạnh mẽ hơn gấp bội.
Trời vừa hửng sáng, cấm quân đã mang đao bao vây nội viện của nhị thúc.
Trong tiếng gào thét bén nhọn của ba người kia, đám thị vệ vẫn mặt lạnh như sắt, lục soát từng phòng, kiểm tra từng quyển sổ sách, không chừa một chỗ.
Xét thân phận của phụ thân nhạy cảm, lại mới bình phục sau trọng bệnh, ta cử người đưa người đến Thọ An Đường, giữ vững vị trí và trấn an tổ phụ.
Còn ta, dắt mẫu thân theo, đến xem trò vui của nhị phòng.
Nhị thúc, người ngày thường ngạo nghễ, nay mặt mũi tái nhợt, khom lưng cúi đầu trước vị thống lĩnh thị vệ, nói gì đó cầu xin. Nhưng đối phương chẳng buồn đáp lời.
“Dân chạy nạn hóa thành thổ phỉ, bách tính oán than khắp nơi. Nếu không nhờ Quốc sư suy đoán ra có kẻ tham ô ngân khoản cứu tế, lại còn cố tình che đậy loạn cục, thì e rằng Giang Nam đã mất rồi.”
Nhị thúc nghe đến đây không trụ nổi, trực tiếp ngã sấp xuống đất.
Nhị thẩm giận dữ, chỉ tay vào mặt vị thủ lĩnh:
“Mấy chuyện đó liên quan gì đến chúng ta? Mở to mắt chó ra mà nhìn! Ta là Hầu phu nhân, vậy mà ngươi dám lục soát cả viện của ta?”
“Chát!”
Thị vệ vung tay tát thẳng vào mặt bà ta:
“Lắm mồm!”
Mẫu thân ta phấn khích siết chặt tay ta:
“Ôi, cái tát này, đúng là sướng tay thật!”
…
Khả năng khen người của mẫu thân ta, ta sớm lĩnh giáo quá nhiều lần rồi.
14
Trong thư phòng nhị thúc, quan binh tìm ra chứng cứ thông đồng với quan viên Giang Nam, tham ô ngân cứu tế.
Kết hợp với lời Quốc sư đoán định: nếu không có đám mọt dân ấy, Giang Nam đã không sinh loạn, thánh thượng nổi giận, lập tức ban lệnh xử trảm tại chỗ.
Nhị thẩm và Châu Phù, do là thân thích gần, bị lưu đày đến Giáo Tư Phòng.
Lúc bị áp giải đi, Châu Phù đột nhiên quỳ sụp xuống:
“Đại nhân, ta… ta không phải con ruột của Châu Duyện Trạch! Ta chỉ là con nuôi thôi! Châu Lan Lan mới là con ruột của đại phòng, cầu xin ngài tha cho ta!”
Nhị thẩm như bị sét đánh, đau đớn bật khóc:
“Châu Phù! Từ khi con vào phủ, ta đã đem mọi áy náy với Lan Lan đổ hết lên người con.
“Ta còn sợ con không được thoải mái, nên mới để con ruột của ta bị bỏ mặc nơi nông thôn…
“Vậy mà bây giờ, khi họa rơi xuống, con lại nói những lời này với ta?”
Châu Phù lắc đầu liên tục, gào lên:
“Các người chỉ muốn có một đứa con gái để giữ thể diện! Các người chưa từng yêu ta!”
Hai mẹ con tranh cãi kịch liệt, đỏ mặt tía tai.
Mẫu thân ta thì hưng phấn vỗ đùi ta không ngừng:
“Kịch hay!
“Quả thực là quá kích thích!”
Bà gây động tĩnh quá lớn, khiến hai người trong viện kia đều nhìn về phía chúng ta.
Nhị thẩm nhìn ta đầy mong đợi:
“Lan Lan, ta mới là mẹ ruột của con. Giáo Tư Phòng vẫn có thể chuộc thân mà, ta đợi con đến cứu ta!
“Ta hứa, chỉ cần thoát ra được, ta sẽ lấy con làm trọng, không bao giờ xem nhẹ con nữa!”
Châu Phù cũng lau nước mũi, nghẹn ngào:
“Châu Lan Lan, ta thay ngươi chịu tội đó! Ngươi không thể mặc kệ ta!”
Ta mỉm cười bước lên gần, ngọt ngào nói:
“Nhị thúc làm việc rất kín đáo, nếu không có người cố tình theo dõi, thì e là không bao giờ bị lộ.”
Trong ánh mắt hoảng sợ của nhị thẩm và Châu Phù, ta gật đầu thành thật:
“Ừ, đúng vậy.