Tôi mạnh tay hất tay anh ta ra.

“Anh nghĩ mình cao cao tại thượng, kết quả vẫn bị người khác giật dây như con rối.”

“Lần này là tôi đổi số phiếu cho anh, để cô ‘Miên Miên’ của anh có thể mãi mãi ở bên anh rồi đó…”

“Đừng nhắc đến cô ta!”, Bạc Diễn Từ quát lên, rồi bất ngờ ôm chặt lấy tôi.

“Tôi biết chuyện chú mất là do tôi… Tôi xin lỗi, thực sự xin lỗi.”

Vừa nhắc đến ba, cơ thể tôi bắt đầu run rẩy.

Ký ức về đôi tay dần lạnh buốt của ông lại ùa về…

“Xin lỗi thì có ích gì?”

“Ba tôi chết vì anh, anh định lấy mạng mình đền à?”

Bạc Diễn Từ nhìn gương mặt đầm đìa nước mắt của tôi, lòng đau như cắt.

“Tôi sẽ chuộc tội, Tiểu Tuyết, tha thứ cho tôi một lần cuối cùng thôi.”

Giọng anh ta mang theo sự dỗ dành, đôi môi lạnh buốt gần như đã chạm tới tôi.

“Ly hôn với Tần Độ Chu đi, tôi biết em không thích…”

Bỗng, một giọng nói chen ngang:

“Chuyện vợ chồng chúng tôi, không phiền cháu bận tâm, cháu trai à.”

7

Toàn thân Bạc Diễn Từ cứng đờ, nét mặt lạnh hẳn đi.

“Giữa hào môn làm gì có tình yêu thật sự. Theo cháu thấy, cậu à, cậu nên để Tiểu Tuyết tự do.”

“Hừ, Tiểu Tuyết có biết không, người cậu này của tôi cũng chẳng phải người tốt lành gì đâu.”

Vừa nói xong đầy vẻ đắc ý, anh ta liền thấy tôi mỉm cười khoác tay Tần Độ Chu.

Tôi ngước mắt nhìn anh:

“Độ Chu, sao anh xuống đây?”

Tần Độ Chu nhẹ nhàng vén lại sợi tóc rơi bên má tôi:

“Nghe bảo vệ nói dưới lầu có người thần kinh xuất hiện, nên anh xuống xem thử.”

Không khí giữa hai người lập tức trở nên căng thẳng.

Tôi vội xen vào:

“Bạc Diễn Từ, nếu không có chuyện gì thì đừng đến đây nữa. Tôi và anh chẳng thân thiết gì đâu. Chồng tôi mà ghen thì phiền đấy.”

Bạc Diễn Từ cố gắng nhìn ra sự dối trá từ ánh mắt lạnh lùng của tôi.

“Tiểu Tuyết, tôi biết em chỉ vì giận tôi mới cưới anh ta. Nếu em không dám ly hôn, tôi có thể giúp!”

Tôi gần như thốt lên:

“Ly hôn xong thì tôi đi đâu? Tôi còn có nhà để về sao?”

“Em có thể về…”, Giọng anh nghẹn lại nơi cổ họng.

Anh định nói “về nhà họ Bạc”, nhưng không nói nên lời.

“Vậy đi, chúc anh tân hôn hạnh phúc.”

Tôi khoác tay Tần Độ Chu quay người định đi, nhưng lại bị Bạc Diễn Từ giơ tay chắn lại:

“Cho tôi một cơ hội để chứng minh.”

“Dù là Nguyễn Ngọc Miên hay phu nhân Bạc, tôi sẽ thay em đòi lại từng món nợ.”

Ánh mắt tôi hơi lóe lên, hiếm hoi nở một nụ cười với anh.

Nụ cười đó khiến Bạc Diễn Từ sững người.

“Được thôi, anh xử lý hết rồi thì tôi sẽ… cân nhắc anh.”

Tôi xoay người lên xe, cửa xe khép lại, chặn đứng ánh mắt cháy bỏng của Bạc Diễn Từ.

Tần Độ Chu liền nghiêng người sang, đòi hôn:

“Vợ ơi, chẳng lẽ em thật sự muốn cân nhắc tên đó à?”

“Rõ ràng người ép cung hắn khai ra phu nhân Bạc là anh, công lớn nhất là của anh mà?”

Tôi bật cười:

“Còn phải xem biểu hiện của anh thế nào.”

Hôm ba tôi mất, Tần Độ Chu cũng có mặt ở bệnh viện.

Lúc đó tôi mới nhận ra, người này hồi nhỏ tôi từng gặp vài lần.

Tần Độ Chu chỉ lớn hơn Bạc Diễn Từ hai tuổi, trước kia cũng hay chơi trong nhà họ Bạc.

Chỉ là lúc đó, tôi không biết tên anh.

Trước khi đăng ký kết hôn, Tần Độ Chu yêu cầu tôi tận mắt nhìn thấy anh đi khám sức khỏe, còn đưa tôi xem toàn bộ báo cáo.

Anh gọi đó là:

“Kiểm tra xem chồng tương lai có sạch sẽ không.”

Đến đêm tân hôn tôi mới phát hiện, Tần Độ Chu đâu có bất lực bẩm sinh, rõ ràng là chỉ cần nổi lửa thì không dập được.

Điện thoại Tần Độ Chu rung lên.

Anh nhận được thiệp mời từ Bạc Diễn Từ:

“Ba ngày sau, đưa Tiểu Tuyết cùng đến. Sinh nhật của phu nhân Bạc, có vở kịch hay chờ xem.”

8

Tiệc mừng sinh nhật lần thứ 50 của phu nhân Bạc được tổ chức long trọng chưa từng thấy.

Mà người đứng ra lo liệu, chính là người con riêng, Bạc Diễn Từ.

Các nhân vật máu mặt của giới thượng lưu kinh thành đều được mời đến.

Tôi khoác tay Tần Độ Chu bước vào, liền thấy phu nhân Bạc đứng dưới ánh đèn rực rỡ,

bên cạnh bà là Nguyễn Ngọc Miên xinh đẹp lộng lẫy.

Mọi người nhao nhao tán tụng:

“Đúng là có số hưởng, ly hôn rồi vẫn gả được vào hào môn.”

“Nhìn con gái bà ấy mà xem, xinh đẹp thế kia, nghe nói du học mười năm đấy, là tài nữ đó nha.”

“Khoan đã, hình như tôi từng nghe nói phu nhân Bạc còn một cô con gái khác?”

Có người liếc nhìn sang phía tôi, rồi nhìn thấy Tần Độ Chu, lập tức hít một hơi khí lạnh.

“Trời ơi, lại lấy phải Diêm Vương mặt ngọc! Đúng là số xui tám đời…”

“Tôi nghe nói trước khi cưới, người phụ nữ đó bị Tần Độ Chu bắt đi kiểm tra sức khỏe đấy, chắc bị chê dơ rồi…”

Tôi hơi ngẩn ra.

Sao chuyện đi khám lại thành tôi là người bị khám?

Tần Độ Chu chê tôi bẩn?!

Tôi vội nhìn anh, chỉ thấy Tần Độ Chu bình tĩnh vô tội nhìn lại tôi.

Nguyễn Ngọc Miên ngẩng cao cằm bước đến.

“Chị à, chúc chị tân hôn hạnh phúc nhé. Không ngờ chị lại lấy… hehe.”

Cô ta nói nửa chừng, giọng mỉa mai rõ rệt.

“Chị không biết đấy thôi, anh Diễn Từ còn định tặng em một món quà thật lớn nữa kìa. Thật là, hôm nay rõ ràng là sinh nhật mẹ cơ mà.”

Phu nhân Bạc nhìn tôi với vẻ cười như không cười:

“Tuyết Tuyết à, Độ Chu cũng được đấy chứ?”

Tôi nhún vai nhẹ nhàng:

“Cũng tạm.”

“Cô…”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap