Cuối cùng, ta không kìm được nữa, gục vào lòng mẫu thân mà khóc lớn.

Người cũng ôm chặt lấy ta, khóc như đứt từng khúc ruột.

Khi mẫu thân rời đi, Trường Lạc đặc biệt cùng ta ra tiễn ở cửa cung, việc này thực ra không hợp lễ chế.

Nhưng nàng vẫn làm vậy, thậm chí còn cung kính hành lễ vãn bối với mẫu thân ta.

Mẫu thân muốn quỳ xuống đáp lễ nhưng bị Trường Lạc ngăn lại.

Nàng ra hiệu vài động tác, ta liền dịch lại cho mẫu thân:

“Điện hạ nói, cảm tạ phu nhân đã để Nguyên Nguyên nhập cung bầu bạn. Nếu không có Nguyên Nguyên, nàng sẽ chẳng còn chút niềm vui nào.”

Mẫu thân cảm kích không ngớt, lấy từ trong túi ra một lá bùa bình an từ chùa đưa cho Trường Lạc.

Ta che miệng cười trộm, bởi mẫu  thân vừa thì thầm với ta rằng bà vốn cầu hai lá bùa, nếu Trường Lạc đối tốt với ta thì sẽ tặng một lá, còn nếu không tốt, rời cung sẽ vứt đi.

15

Sau khi mẫu thân rời đi, ta thấy Trường Lạc có vẻ buồn bã.

Ta tiến lại gần hỏi nguyên do, nàng thở dài, dùng tay ra hiệu vài động tác.

Ta lập tức dựa sát vào nàng:

“Điện hạ, không trách người đâu. Mặc dù rời xa gia đình, nhưng người đối xử với ta rất tốt. Lúc đầu đúng là có chút oán trách, nhưng giờ thì không còn chút nào nữa.”

Trường Lạc xoa đầu ta đầy mãn nguyện.

Cảnh tượng ấy lại khiến ta nao lòng, nhớ nhà.

Trường Lạc chớp mắt nhìn ta, hỏi có chuyện gì?

Ta thở dài rồi đáp:

“Mẫu thân vừa nói với ta rằng bên ngoài đã chọn được một mối hôn sự, là trưởng tử của Lý thượng thư, tuổi tác tương đương với ta. Họ nghĩ rằng có thể đính hôn trước, vài năm sau khi ta xuất cung thì thành thân cũng không muộn.”

Ta không nhận ra cơ thể Trường Lạc thoáng cứng đờ, chỉ tự mình nói tiếp:

“Nhưng ta nghĩ đến việc rời xa Điện hạ thì trong lòng rất không thoải mái.”

Trường Lạc không đáp lại gì, ta quay nhìn nàng, phát hiện ánh mắt nàng trở nên lạnh lùng lạ thường.

“Điện hạ?” Ta gọi.

Nàng lúc này mới tỉnh lại, nhìn ta rồi hỏi:

“Vậy ngươi có muốn gả cho con trai Lý thượng thư không?”

Mẫu thân đã mang bức họa của Lý Thắng cho ta xem, tuy không đẹp như Điện hạ, nhưng cũng là một thiếu niên khí khái, sáng sủa.

Huống chi, chàng ta là bằng hữu chí cốt của đại ca, hai gia đình lại hiểu rõ nhau, chắc chắn phẩm chất tốt. Nếu hợp nhau, gả đi cũng có gì không được?

Hơn nữa, mẫu thân nói, phu nhân Lý thượng thư rất thích ta, còn hứa rằng nếu sau khi xuất cung ta phát hiện không hợp với Lý Thắng, có thể hủy hôn không cần lý do.

Một mối hôn sự vừa có đường lui, ta còn lý do gì mà không đồng ý chứ?

Nhưng không hiểu sao, sau khi ta nói xong, cả ngày Trường Lạc đều buồn bã.

Dù ta dỗ dành thế nào cũng không có tác dụng, gương mặt xinh đẹp ấy chẳng nở lấy một nụ cười.

Buổi tối, ta ôm gối sang chính điện, mấy năm nay ta thường muốn ngủ cùng Trường Lạc, nhưng lần nào cũng bị nàng từ chối.

Thấy nàng không vui, ta lại muốn lên giường dỗ nàng.

Cứ nghĩ sẽ bị từ chối, không ngờ nàng lại đồng ý.

Ta vui vẻ ôm gối leo lên giường, bất ngờ bị nàng kéo vào lòng.

Hử? Chẳng lẽ nàng bị tráo đổi? Sao hôm nay lại chủ động thế này? Bình thường chạm một cái cũng không cho, sao nay lại ôm ta chặt thế này?

Nàng không nói gì, chỉ càng siết chặt vòng tay, cằm đặt trên đầu ta.

Ngửi mùi thơm dễ chịu trên người nàng, được hơi ấm bao quanh, chẳng mấy chốc ta đã chìm vào giấc ngủ.

16

Buổi sáng, ta bị một thứ gì đó cấn vào người mà tỉnh giấc.

Mơ màng mở mắt, liền đối diện đôi mắt đẹp của Trường Lạc, trong đó chứa đựng cảm xúc ta không hiểu nổi.

Ta ngờ vực hỏi:

“Điện hạ, bên dưới có cái gì cấn vào ta thế?”

Trường Lạc khàn giọng:

“Im miệng.”

Cơn buồn ngủ của ta lập tức tan biến.

Nàng không phải là người câm?! Giọng nói sao lại thô trầm thế này?!

Ta lập tức xoay người, ngồi dậy, véo mặt nàng ngó nghiêng khắp lượt.

Xác nhận đúng là Trường Lạc, ta mới dè dặt mở miệng hỏi:

“Điện hạ, không phải người là câm sao?”

Nàng chống một tay lên mặt:

“Ai nói với ngươi bản Điện hạ là câm?”

Ta càng hoảng sợ hơn. Theo kinh nghiệm bao năm nay, giọng nói này không thể thuộc về nữ tử.

Ta quỳ xuống, yếu ớt hỏi:

“Vậy sao giọng người lại thế này? Họng hỏng rồi à?”

Nàng bất ngờ ghé sát, nắm cằm ta, buộc ta nhìn vào mắt mình:

“Ai nói với ngươi bản Điện hạ là nữ nhân?”

Ồ, Trường Lạc là nam tử à, thế thì giọng nói này là hợp lý rồi.

Gì cơ?! Trường Lạc là nam tử?!

Ta lập tức nằm xuống, kéo chăn trùm kín:

“Điện hạ, chắc ta chưa tỉnh ngủ, hoặc là tư thế dậy sai rồi. Để ta ngủ lại chút nữa.”

Trường Lạc ghé tai, thì thầm như ác quỷ:

“Ngươi không nằm mơ đâu, bản Điện hạ chính là nam tử.”

Ta vội vã chạy ra khỏi chính điện:

“Cha mẹ ơi, cứu con với!”

17

Trưa hôm đó, Trường Lạc gọi ngự thiện phòng chuẩn bị một bàn đầy sơn hào hải vị.

Có món ta thích như thịt chân giò, đùi cừu nướng, gà ăn mày, vịt hoa sen.

Còn có chè trôi nước rượu nếp, trà sữa hồng táo, đúng là nắm bắt khẩu vị của ta.

Các loại bánh ngọt, trái cây, thịt nướng, ngon lành không kể xiết.

Hoan Tước đến gọi ta, ta thẳng thừng từ chối:

“Ta tự nấu bát mì là được.”

Hoan Tước không ép, chỉ đứng đó nhìn ta kể tên các món ăn.

Nguyên tắc “ai muốn thì tự đến”, cuối cùng ta vẫn không cưỡng lại được mà bước vào.

Trường Lạc ngồi bên bàn, thấy ta đến, liền cho lui mọi người, sau đó rót cho ta chén trà sữa đẩy đến trước mặt.

Không thể không nói, sau khi biết nàng là nam tử, ta cảm thấy ông trời thật bất công. Làm sao lại có người mặc nữ trang thì đẹp như tiên, mặc nam trang thì tuấn tú đến nhường này?

Dù nhìn khuôn mặt đẹp ấy khiến ta vui, nhưng trong lòng vẫn có chút tức giận. Ta thấy mình bị lừa dối, nàng không xem ta là người thân cận.

Ta đứng một bên, lạnh lùng nói:

“Điện hạ thân phận cao quý, ta không xứng ngồi cùng bàn ăn với người.”

Trường Lạc đặt chén trà xuống:

“Ăn với ta bao nhiêu năm rồi, giờ mới nói những lời này.”

Người làm sai là nàng, sao giờ nàng còn tỏ ra cứng rắn thế?

“Trước đây nghĩ Điện hạ là công chúa, nên không để ý ranh giới. Giờ Điện hạ là hoàng tử, các giới hạn cần phải rõ ràng.”

Nàng như có chút bất đắc dĩ:

“Không phải ta muốn giấu ngươi, cả trong triều ngoài nội, hiếm ai biết thân phận nam tử của ta.”

Trong triều? Ta đột nhiên nghĩ đến chuyện này Hoàng thượng có biết không?

Nếu biết thì không sao, chỉ là bí mật chốn cung đình. Nhưng nếu không biết…

Ta nắm lấy cổ tay Trường Lạc, lo lắng hỏi:

“Hoàng thượng biết người là hoàng tử không?”

“Biết thì sao? Không biết thì sao?”

Đến tình cảnh này, nàng vẫn còn tâm trạng trêu chọc ta.

Ta mất kiên nhẫn:

“Nếu biết thì không sao, chẳng qua là bí mật hậu cung, không đến mức mất đầu. Nhưng nếu không biết…”

“Nếu không biết thì sao?”

Đã giận sẵn, nàng còn trêu tức, ta lớn tiếng:

“Nếu không biết thì nhanh nghĩ cách trốn đi! Người thật sự muốn chết ở đây sao?!”

Ánh mắt Trường Lạc sáng lên, nhìn ta:

“Ngươi sẵn sàng gánh tội lừa dối vua vì ta?”

Nghe nàng nói, một nỗi tủi thân trào lên trong lòng.

Rõ ràng bị nàng che giấu bao năm, giờ còn bị nàng liên lụy, nghĩ mà muốn đánh nàng, nhưng lại không thể nhìn nàng chịu tội.

Ta lau nước mắt nói:

“Nếu thật sự phạm tội khi quân, ta sẽ lập tức tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Thôi, rồi nghĩ cách cứu người.”

Có lẽ thấy ta khóc, Trường Lạc bắt đầu luống cuống, nàng lấy từ túi ra một cây trâm vàng gắn hồng ngọc.

“Đây là cống phẩm của Tiên Ty. Ta thấy rất hợp với ngươi nên đã xin phụ hoàng ban cho.”

Nhận lấy trâm cài, tâm trạng ta tốt lên không ít, sau khi nấc lên một tiếng, ta tiếp tục hỏi:

“Điện hạ, rốt cuộc người có phạm tội khi quân không?”

18

Trường Lạc nhìn ta, giọng điệu dịu dàng:

“Ta tên Kỳ Trấn An, tự Trường Lạc, là Hoàng tử thứ bảy của Phụ hoàng.”

Mẫu thân của Kỳ Trấn An là người Tiên Ty, dù là ngoại tộc, nhưng được Hoàng đế vô cùng yêu quý.

Thậm chí, có thể nói bà là người phụ nữ mà Hoàng đế yêu nhất trong đời.

Khi Chiêu Phi mang thai Kỳ Trấn An, quốc sư từng đoán rằng nếu sinh con trai, vận mệnh Đại Triều sẽ suy sụp; nếu sinh con gái, vận mệnh quốc gia sẽ thịnh vượng.

Trớ trêu thay, bà lại mang thai một hoàng tử. Hoàng đế không nỡ giết con, cũng không muốn làm Chiêu Phi đau lòng.

Quốc sư đề xuất, để tránh thiên ý, hãy nuôi dạy hoàng tử như một công chúa.

Nếu đến năm mười tám tuổi mà quốc vận không có gì bất trắc, lúc đó có thể tuyên bố công chúa Trường Lạc qua đời, rồi đón hoàng tử trở về với thân phận thật.

Để tránh lộ thân phận hoàng tử, công chúa Trường Lạc đã bị “mất giọng” vào khoảng mười tuổi vì một “tai nạn”.

“Thực ra, ta không định tìm bạn đọc, nhưng các công chúa khác đều có, phụ hoàng lo sợ bại lộ, nên mới miễn cưỡng tìm một người ở tuổi này.”

Ta gật đầu:

“Thảo nào Hoan Tước nói rằng người chọn ta là vì ta ngốc nghếch, hóa ra là để giấu thân phận nam tử của người.”

Kỳ Trấn An vẻ mặt kiêu hãnh:

“Ta giấu kín thế mà, chỉ có Hoan Tước và vài người hầu thân cận mới biết bí mật này.”

Cũng vì sợ lộ tẩy nếu lớn quá nhanh, đồ ăn ở cung Trường Lạc mới tệ đến thế.

Nhưng Hoàng thượng cuối cùng vẫn thương con. Thấy những năm qua quốc vận không bị ảnh hưởng, người cũng ngầm cho phép những việc ta làm trong tiểu bếp.

“Nhưng,” ta hỏi, “Điện hạ còn mấy ngày nữa mới đến tuổi mười tám, sao đã nói cho ta biết?”

“Nếu không nói, ngươi sẽ chạy theo người khác mất, ta không muốn mạo hiểm.”

Giọng của người quá nhỏ, ta nghe không rõ, bèn hỏi lại:

“Hả? Người nói gì?”

Kỳ Trấn An nghiêng đầu:

“Không có gì, ngươi rồi sẽ biết.”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap