Khi Tuế Tuế mang theo chiến công hiển hách và lòng dân mười vạn binh sĩ nơi Bắc cảnh trở về kinh, thanh danh của nàng đã lên đến đỉnh điểm.
Sau khi lão hoàng đế băng hà, Vương gia thuận lý thành chương kế vị, mà Tuế Tuế cũng được sách lập làm Hoàng Thái Nữ.
“Trời đất ơi! Nàng thật sự đã làm được rồi!!!”
“Từ kẻ vô danh trong vương phủ đến khai quốc nữ đế… đúng là nghịch thiên cải mệnh!”
Đám đạn mạc từng chê cười nàng nằm mơ giữa ban ngày… giờ liệu mặt có sưng không?
“Không được!”
“Bệ hạ, bệ hạ vạn vạn lần không thể a!”
Tân hoàng hậu gần như quỳ sụp xuống bậc ngự thềm, thống thiết hô lên:
“Tiêu Tuế… nàng ấy là nữ nhân!
Sao có thể nhập chủ Đông cung, thừa kế đại thống?! Đây là gà mái gáy sớm, là nghịch luân thường đạo lý, là phản thiên! Pháp tổ ở đâu? Lễ chế còn tồn tại chăng?!”
Bà ta lệ rơi đầy mặt, ngón tay run rẩy chỉ về phía Tuế Tuế đang đứng dưới bậc điện.
Cố viện dẫn đủ loại điển tích, ném ra mọi lời độc địa nhất từng dùng để công kích nữ nhân can chính, hòng dùng cơn điên cuồng cuối cùng xé nát long bào trên người Tuế Tuế.
【Trời má ơi! Hoàng hậu điên thật rồi! Đó chẳng phải con ruột bà ta sao?!】
【Giữa triều mắng mỏ Hoàng Thái Nữ… muốn chết chắc luôn rồi!】
【Còn lôi “gà mái gáy sớm” ra nói… thật sự trở mặt đến tận xương rồi!】
【Con trai bà ta phế như thế, mặt mũi nào mà chửi tiểu quận chúa… ồ nhầm, là Thái Nữ điện hạ?!】
“Tức rồi, bà ta tức điên rồi! Cả đời mưu tính, con trai vô dụng, bại trận thê thảm, không chịu nổi cú sốc này!”
Tân hoàng đế ngồi trên ngai rồng, mặt tối sầm, trong lòng không phải không do dự, không phải không lo lắng chuyện “lập nữ làm Thái”.
Nhưng hơn ai hết, hắn hiểu rõ quyền lực mà nữ nhi trước mặt nắm giữ đáng sợ thế nào.
Hơn phân nửa của cải quốc gia, cùng với mười vạn hùng binh nơi Bắc cảnh, chính là do Tuế Tuế đích thân đem lương thảo máu xương gom về lòng người.
Không có nàng gật đầu, hắn – vị tân đế này – liệu có thể điều động được lấy một binh một tốt?
Từ nhà bếp phát cháo ngoài viện Tiêu Tương, đến nghĩa thục nơi thôn dân chạy nạn ngoài thành, từ những điền trang phồn thịnh mang tên nàng, đến hàng vạn bá tánh nơi biên ải được nàng cứu sống…
Danh hiệu “Tuế nương tử”, “nữ Bồ Tát” sớm đã khắc sâu vào lòng dân.
Thậm chí, dân gian còn kính nàng hơn cả tân đế vừa đăng cơ!
“Đủ rồi!”
Tân hoàng đế đập mạnh tay vịn long ỷ, uy nghi đế vương chấn áp cả triều đường.
Hắn ném ánh mắt như điện về phía hoàng hậu đang quỳ bên dưới:
“Hoàng hậu thất lễ, gào khóc trước triều, mắng chửi Thái Nữ, lộng ngôn nhục quốc – đại bất kính! Người đâu!”
Vệ binh giáp vàng lập tức tiến lên.
“Đem Hoàng hậu…”
Ánh mắt hắn liếc nhìn gương mặt bình tĩnh không gợn sóng của Tuế Tuế, cuối cùng tuyên chỉ:
“Áp giải về Tiêu Phòng điện, không có thánh chỉ, không được bước ra nửa bước! Tước bỏ ấn tín hậu vị, giao cho Hoàng Thái Nữ tạm giữ!”
“Không! Bệ hạ không thể! Thần thiếp làm vậy là vì người, vì giang sơn Đại Chu a! Nàng ta là yêu nữ! Nàng ta sẽ hủy diệt cơ nghiệp nhà họ Tiêu…”
Hoàng hậu bị áp giải đi, vừa giãy dụa vừa gào khóc, phượng trâm trên đầu rơi rụng tơi bời.
Tân đế hít sâu một hơi, ánh mắt quét qua quần thần câm như hến, cuối cùng dừng nơi Tuế Tuế, giọng trầm lắng mà mạnh mẽ:
“Việc lập Hoàng Thái Nữ, là trẫm đã suy nghĩ kỹ càng, vì cơ đồ xã tắc.
Hoàng Thái Nữ Tiêu Tuế, tài đức song toàn, công cao thiên hạ, được lòng người hướng tới!
Từ hôm nay, kiến Hoàng Thái Nữ như kiến Trẫm thân.
Phò chính, giám quốc, mọi việc tuân theo lệnh nàng! Ai dám dị nghị Thái Nữ, mượn cớ nam nữ mà công kích căn cơ quốc thể,— tội đồng mưu nghịch, xử không tha!”
Tiếng hô vạn tuế lần nữa vang lên, so với khi tân đế đăng cơ còn vang hơn, còn đồng loạt hơn. Lần này, không còn một tia tạp âm.
Tuế Tuế khẽ cúi người hành lễ với phụ hoàng nơi long ỷ, dáng vẻ đoan trang điềm tĩnh.
Nàng ngẩng đầu, bình tĩnh đón lấy mọi ánh mắt đang dồn về phía mình – có kính nể, có dò xét, có cúi đầu thần phục – bình thản tiếp nhận triều bái như sóng cuộn.
【Kết cục đã định! Hoàng hậu hoàn toàn sụp đổ!】
【Tân đế xử lý gọn ghẽ, đúng là người biết thời thế mới là tuấn kiệt!】
【Quyền lẫn tiền đều trong tay Hoàng Thái Nữ, không cúi đầu thì làm được gì?!】
【Gà mái gáy sớm? Xin lỗi, giờ móng gà này bóp chặt cả thiên hạ rồi!】
【Hoàng Thái Nữ vạn tuế! Đại Chu vạn tuế!】
【Lũ cổ hủ mặt chắc xanh như tàu lá! Đáng đời!】
【Kỷ nguyên của nữ đế, chính thức mở màn!!!】
Phải rồi, Tuế Tuế – con gái của ta – cuối cùng cũng đã bứt khỏi mọi xiềng xích, đứng trên đỉnh cao nhất của thế gian này.
Thời đại thuộc về nàng, mới chỉ vừa bắt đầu.
Phiên ngoại – Tiêu Duẫn Văn:
Ta ngồi chết lặng trong đêm lạnh của Tĩnh Trần cư suốt ba ngày.
Ba ngày qua, khắp kinh thành đều xôn xao một tin chấn động – phụ hoàng lập Hoàng Thái Nữ rồi.
Người được sách lập… lại là Tiêu Tuế – kẻ năm xưa từng bị mẫu phi ta xem thường như giẻ rách, là đứa con gái ta từng khinh miệt tột cùng.
Ba chữ “Hoàng Thái Nữ” như miếng sắt nung đỏ, thiêu đốt ngực ta đau đến tê liệt.
Người trong gương đồng hốc mắt trũng sâu, môi khô nứt nẻ, đâu còn chút nào dáng vẻ của thiếu niên hai mươi tuổi?
Không nên như thế. Rõ ràng ta nhớ… nhớ rất rõ ở kiếp trước, ta là đứa con chui ra từ bụng tiện tỳ rửa chân ấy – người đàn bà hèn hạ, yếu đuối, cả đời như vết nhơ bám vào ta.
Ta hận bà, hận bà vì sinh ta ra với thân phận ấy, hận bà không có bản lĩnh khiến ta nở mày nở mặt.
Vì thế ta giết bà – bằng thanh kiếm sáng như băng, xuyên thẳng ngực bà.
Rồi sao nữa? Hình như là… tiểu quận chúa kia – Tiêu Tuế – đúng rồi, kiếp trước nàng cũng tên ấy, nàng dẫn loạn quân xông vào hoàng cung, chỉ vào ta, mắng ta là nghịch tặc giết mẹ, rồi chém đầu ta.
Nhưng tại sao kiếp này ta lại thành con trai của Vương phi, còn Tiêu Tuế vẫn bước lên làm Hoàng Thái Nữ?
Không đáng như vậy… Tại sao lại bắt ta trọng sinh đúng vào đoạn này?
Chẳng lẽ đây là báo ứng vì ta đã giết người đàn bà đó?
Không… bà ta đáng chết. Một tiện tỳ như bà, sao xứng làm mẹ ta?
Nhưng vì sao, khi ta thấy bà cẩn thận yêu thương Tiêu Tuế… tim ta lại đau đến vậy?
Tình mẫu tử ấy, ngai vàng kia – đều phải là của ta, là của ta mới đúng.
【Gì cơ?! Hắn cũng trọng sinh?!】
【Khó trách hắn lại vặn vẹo đến thế! Kiếp trước vốn là nghịch tử giết mẹ!】
【Trời ơi! Nam chính thật ra là phản diện?!】
【Tiêu Duẫn Văn tâm lý hỏng hẳn rồi…】
【Còn mơ lật bàn? Cười chết! Hoàng Thái Nữ giờ nắm cả thiên hạ, ngươi lấy gì đấu?】
【Đọc đến lạnh sống lưng. Quả nhiên mẹ nào con nấy, Vương phi dạy ra một kẻ ăn sâu độc tâm!】
Cửa Tĩnh Trần cư đột ngột vang lên,
“Ai đó?! Đừng giả thần giả quỷ!”
“Thế tử gia, nô tài đến đưa ngài lên đường. Ngài còn sống, Hoàng Thái Nữ mãi mãi chẳng thể an tâm, phải không?”
“Ai dám! Ta xem kẻ nào dám giết ta?! Thái hậu là mẫu thân ta! Các ngươi không biết à?!”
Tên tiểu thái giám cười khẩy,
“Ngài đùa rồi. Thiên hạ này ai chẳng rõ – Thái hậu là mẫu thân của Hoàng Thái Nữ cơ mà.”
Chén độc vào bụng, đau quá, đau quá…
“Mẫu thân… cứu ta với…”
Ta hối hận rồi, thật sự hối hận rồi.
Nếu có kiếp sau, ta chỉ muốn được quỳ dưới chân người, gọi một tiếng “nương”… rồi mãi mãi không rời xa nữa.