Sau khi đã chiêm ngưỡng đủ vẻ mặt bẽ bàng của họ, ta mới từ bi buông tay Lưu di nương đã gần phát điên.
Bà ta lao tới, xé áo phụ thân ta, còn tát tới tấp vào mặt Lâm lão phu nhân.
Khung cảnh hỗn loạn không thể tả, còn ta thì cười lớn một tràng sảng khoái.
【Nữ chính điên thật rồi, dám làm chuyện này, cả danh tiếng bản thân cũng không cần nữa.】
【Một nữ chính như vậy là bị bọn súc sinh kia ép đến cùng đường, đáng chết lắm bọn chúng!】
“Tiện nhân, là ngươi phải không?!”
Tạ Ninh Phương phía sau Lâm Hiệp hét lên đầy căm phẫn.
Ta lau nước mắt vì cười quá độ nơi khóe mắt, thong thả nói:
“Sao lại là ta được?”
“Muội muội tốt của ta, nói chuyện phải có bằng chứng chứ.”
Bọn họ không có chứng cứ, chỉ có thể tức tối mà gào thét.
Sau hôm nay, mặt mũi và danh tiếng của Tạ phủ đều bị ta xé toang.
Bọn họ mắng ta tàn độc, không để lại chút đường lui nào.
“Đường lui?”
Ta bật cười lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào năm người trước mặt.
“Kể từ giây phút mẫu thân ta chết, giữa ta và Tạ phủ, không còn đường lui nào nữa. Chỉ có một con đường: ngươi sống thì ta chết, hoặc ta sống thì các ngươi chết.”
10
Mẫu thân mất rồi, vào ngày thứ hai ta bị giam lỏng.
Bà không muốn sống lay lắt thêm một tháng, mang theo áy náy và hối hận mà tự kết liễu đời mình.
Khi ta trèo tường trốn ra được, điều ta thấy chỉ là bà không ngừng hộc ra máu đen.
“A Ngọc… là ta có lỗi với con… Mẹ hồ đồ cả đời, hối hận cả đời, rốt cuộc lại hại con… hại A Ngọc của mẹ…”
Mẫu thân nói, thứ bà mắc phải không phải bệnh, mà là trúng độc.
Có thể khiến bà trúng độc trong im lặng, chỉ có một người: người đầu gối tay ấp.
“Bay đi, con hãy bay khỏi cái lồng này… đậu vào cành cây mà con đáng được nghỉ ngơi…”
Bàn tay bà rơi xuống tay ta nhẹ như lá, mà nặng tựa Thái Sơn.
Ta nghẹn thở, sững sờ đứng nguyên tại chỗ rất lâu.
Mối thù của mẫu thân, ta sẽ tự mình trả.
Từ ngày hôm đó, ta đã hạ quyết tâm, muốn bọn họ phải chết.
May thay, nhiều năm sống trong phủ, ta vẫn còn giữ được một vài tâm phúc trung thành.
Loại thuốc khiến tứ chi ta rã rời do phụ thân sai người đổ cho ta, đã sớm bị ta thay bằng dược hoàn vô hại.
Ta giả vờ như không hay biết mẫu thân đã qua đời, giả bộ như mình bị ép buộc khuất phục, để che mắt thiên hạ.
Ta còn cố tình chọn hôm nay, chuốc thuốc cho cả bốn người: phụ thân, Tạ Ninh Phương, Lâm Hiệp và mẫu thân hắn.
Ta chẳng màng việc sẽ gây ra bao nhiêu náo động, chỉ muốn bọn họ thân bại danh liệt!
“Chỉ cần các ngươi trả giá, những thứ khác, ta chẳng hề để tâm.”
Giọng ta khàn khàn, ánh mắt độc địa nhìn chằm chằm vào người đứng đầu, Tạ Mẫn Kính.
Hắn vẫn còn hét lên muốn khai trừ ta, đuổi ta khỏi Tạ gia.
“Được thôi, ta chờ xem. Nhưng mà, Tạ Mẫn Kính… ngươi nghĩ ta chỉ làm được bấy nhiêu thôi sao?”
Ngay trong sắc mặt tái mét của hắn, Đại lý tự khanh dẫn theo một nhóm nha sai tiến vào.
“Tội nhân Tạ Mẫn Kính, điều tra xác thực: trong quá trình xây dựng Thuỷ Cung, thương hành Tạ gia cung ứng vật liệu kém chất lượng với số lượng lớn, chứng cứ rành rành. Hoàng thượng có chỉ: lập tức bắt giữ toàn bộ nhân sự Tạ gia, giải về tra xét.”
Đại lý tự khanh vừa vào đã sững lại trước cảnh tượng hoang đường trong phòng.
Nhưng thánh chỉ đã ban, hắn không dám chậm trễ, liền ném cho mỗi người một bộ y phục, coi như xử lý tạm thời.
Vừa thấy nha sai, Lâm lão phu nhân lập tức đổi sắc mặt, ra sức chối bỏ liên quan.
Lâm Hiệp thì mặt mày xám ngoét, trốn trong góc chẳng nói năng gì.
Chuyện hôm nay quá mức chấn động.
Cho dù hắn có thoát được ngục tù, thì tương lai cũng hoàn toàn tan nát.
Khác với những kẻ kêu oan vùng vẫy, sự im lặng của ta khiến đám nha sai cũng phải kinh ngạc.
【Haizz… nữ chính không còn muốn sống nữa rồi. Mẫu thân mất, người trong lòng có lẽ cũng chết, hai người duy nhất từng sưởi ấm cuộc đời nàng, đều lần lượt vì nàng mà chết. Không trầm cảm mới lạ. Giờ đây nàng chỉ muốn chết thôi.】
【Chết tiệt! Đều là lỗi của tên tra phụ và nam chính cả! Không có bọn họ, nữ chính đâu phải rơi vào tình cảnh này. Cô ấy còn nhỏ như thế, lẽ ra giờ này phải được làm nũng trong vòng tay mẹ mới phải… hu hu…】
Như vậy cũng tốt.
Triều đại này xử lý tội tham ô rất nghiêm.
Huống hồ đây lại là hành cung của Hoàng đế, phụ thân ta dám tham ô cả vào đầu rồng, bị tịch thu gia sản, tru di cửu tộc cũng chẳng có gì lạ.
Còn ta, rất có thể cũng sẽ chết.
Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh biếc, trong lòng chỉ thấy tiếc nuối:
Giá như bây giờ là ban đêm…
Ta có thể ngắm được mặt trăng rồi.
11
Khi ngục thừa mở cửa phòng giam, ta đang lặng lẽ nhìn lên ánh trăng khuyết bên ngoài qua khung cửa nhỏ.
Phía đối diện hành lang, Tạ Ninh Phương gào lên điên dại, mắng ta là kẻ đầu tiên bị xử tử, đáng đời, đáng kiếp.
Nhưng mọi chuyện không diễn ra như nàng ta mong muốn.