CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/day-do-nhan-duyen/chuong-1-day-do-nhan-duyen/

7

Lưu di nương đã chờ sẵn ở tiền sảnh từ lâu.

Người mà bà ta ân cần tiếp đãi, chính là Lâm lão phu nhân và Lâm Hiệp.

Chính giữa đại sảnh, một loạt sính lễ phủ lụa đỏ được bày trang trọng.

Thấy ta đến, Lưu di nương vẫn phải cố gắng nặn ra nụ cười, kéo ta lại gần:

“Xem kìa, đại cô nương chẳng phải đã đến rồi sao?”

Bà ta lôi ta đi vòng quanh như đang trưng bày một món đồ cho người ta chọn lựa.

“Không tệ, chỉ là trông đại cô nương tiều tụy hơn trước. Ta nói nhé, những chuyện không quan trọng thì nên bỏ qua, cứ mãi khắc khoải trong lòng chỉ khiến bản thân sinh bệnh, không tốt cho mình cũng chẳng tốt cho người.”

Lâm lão phu nhân nắm tay ta, ra dáng trưởng bối giảng giải kinh nghiệm đời người, kỳ thực là đang khuyên ta bỏ Dịch Khởi Thanh, gả cho con trai bà ta, làm một người vợ hiền dâu thảo.

Nhưng giờ đây, trong lòng ta chỉ nghĩ đến mẫu thân.

Dòng máu nóng hổi dường như vẫn vương trên đầu ngón tay, lau thế nào cũng không sạch nổi.

Máu trong miệng người, ta không quên được.

Chữ “chết”, lần đầu tiên gần với ta đến thế, gần như chạm được.

“Nếu để ta nói thì, chuyện hôm qua hãy để hôm qua chết đi, cái gì nên bỏ thì bỏ, nhìn về phía trước mới có tương lai tốt đẹp hơn, phải không?”

Mặt ta lập tức lạnh xuống, giật tay mình về.

“Không dám làm phiền lão phu nhân quan tâm, càng không cần phải dùng cuộc đời mà chính người cũng sống không rõ ràng của mình để dạy ta cái gọi là ‘đạo lý lớn lao’. Việc nên làm thế nào, ta tự biết.”

Không ai ngờ ta lại trở mặt thẳng thừng như vậy.

Dù sao ta cũng chỉ đồng ý ra mặt gặp mặt, chứ nào có nhận lời thành hôn.

Sắc mặt Lâm lão phu nhân cũng trầm xuống, lập tức rút tay về:

“Xem ra thành ý của Tạ phủ cũng chẳng ra sao. Con ta là tân khoa trạng nguyên, bao nhiêu người muốn cưới hắn mà hắn còn chẳng gật đầu. Nay chẳng qua vì cô từng cứu giúp ta, ta mới đến dạm hỏi, bằng không một thương nữ như cô, lấy gì trèo cao với con ta?”

“Thôi mẹ, nếu đại tiểu thư Tạ gia không có lòng, chúng ta đi thôi.”

Lâm Hiệp, kẻ từ đầu vẫn im lặng, bỗng lạnh giọng mở lời, liếc ta một cái thật sâu rồi quay đầu định bỏ đi.

Phụ thân ta giận dữ trừng mắt nhìn ta, vội vàng bước tới giữ lại.

Lưu di nương cũng làm bộ làm tịch khuyên giải Lâm lão phu nhân, song ánh mắt lại chẳng che nổi vẻ hả hê.

Tạ Ninh Phương thì càng không kiêng dè, xông lên trước mặt Lâm Hiệp, mạnh dạn tiến cử bản thân:

“Lâm công tử, tỷ tỷ ta không muốn gả cho chàng là do tỷ ấy mắt mù. Nhưng chàng vẫn có thể nhìn người khác, phải không? So với việc cưới một người vô tình máu lạnh, rồi tương lai oán thù lẫn nhau, chi bằng cưới một người chân thành đối đãi chàng. Ngày gặp mặt hôm ấy, ta đã nhất kiến chung tình với Lâm công tử…”

【…Ờm… không biết nói gì luôn, dây đỏ nhân duyên này đúng là vô dụng, sao lời nữ phụ nói nghe chẳng khác gì nguyên bản lời nữ chính vậy? Toàn mấy câu thoại nhàm chán, cảm giác như ăn phải đường hóa học, ngấy chết đi được.】

【Đúng đấy, mới đầu tưởng đó là xúc tác tình cảm giữa nam nữ chính, ai ngờ hóa ra chỉ là trò rối bị giật dây, tất cả đều bị thao túng, lập tức mất hứng.】

【Nam chính chẳng phải cũng biết vụ này sao? Hắn chính là kẻ thụ hưởng đứng sau màn, vừa bóc lột tiền bạc và thân thể của nữ chính, vừa xây dựng hình tượng chồng tốt, con ngoan. Trời ơi, loại nam chính ghê tởm gì thế này.】

Ta nhìn Lâm Hiệp, kẻ đang đánh giá Tạ Ninh Phương bằng ánh mắt soi xét, mà cơn buồn nôn dâng lên tận cổ.

Lại thêm một người giống hệt phụ thân ta.

8

Dù ta phản đối thế nào, phụ thân vẫn kiên quyết không chịu từ bỏ Lâm Hiệp, người mà ông cho là con rể lý tưởng.

Mẫu thân Lâm Hiệp đã quyết không nhận một thứ nữ có mẹ từng là kỹ nữ như Tạ Ninh Phương, thế là chuyện hôn sự rốt cuộc rơi vào đầu ta.

Thậm chí ngày thành thân cũng đã định sẵn, đính hôn sau năm ngày, xuất giá nửa tháng sau.

Đây là hai ngày tốt nhất trong thời gian gần.

Bọn họ vội vã như thế, là vì mẫu thân ta chẳng còn sống được bao lâu.

Đại phu đã khám qua, nói bà chỉ còn sống thêm được một tháng, thuốc thang vô phương cứu chữa.

Điều ông ta có thể làm, là để bà ra đi nhẹ nhàng, bớt phần đau đớn.

Còn phụ thân, thì chỉ nghĩ đến việc phải gả ta đi trước khi mẫu thân mất, để tránh ba năm chịu tang, giữ lại vị hôn phu “tốt” cho mình.

“Rốt cuộc thì, tất cả cũng chỉ là vì ông. Đối diện với lợi ích, ngay cả đứa con gái mà ông yêu thương nhất là Tạ Ninh Phương cũng chẳng là gì. Ta nói không gả là không gả. Nếu ông cứ ép ta, thì hãy chuẩn bị gánh hậu quả.”

“Nghiệt nữ! Tạ Ninh Ngọc, ngươi dám uy hiếp chính cha ruột của mình! Ta nói cho ngươi biết: ngươi phải gả thì gả, không gả cũng phải gả!”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap