CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/danh-vong-danh-doi/chuong-1-danh-vong-danh-doi/

Thấy hai người sắp cãi nhau kịch liệt, tôi lập tức gọi bảo vệ đuổi cả hai đi.

Tiện thể trả lại Tiểu Quân cho họ.

Sau khi mấy kẻ gây rối bị đuổi đi, tiệc mừng tiếp tục náo nhiệt như chưa có chuyện gì xảy ra.

Màn kịch vừa rồi không những không ảnh hưởng đến tôi, mà còn khiến dân làng có thêm chuyện để bàn.

Thấy phóng viên ghi chép hăng say, tôi biết mình mời họ đến là quyết định đúng đắn.

Quả nhiên, hôm sau tin tức này được đăng trên trang nhất các tờ báo.

Thủ khoa đại học, giả chết, tráo con,

từng vụ từng chuyện, cộng dồn lại, khiến dư luận sôi sục.

Danh tính của Lý Kiến Quốc và Chu Hải Yến cũng nhanh chóng bị đào ra.

Bởi vì trước đó họ đã tự xưng là “cha mẹ thủ khoa đại học”.

Kết quả lại dẫn theo một đứa con trai bị thiểu năng về.

Cặp vợ chồng mẫu mực ngày nào, giờ thì ba ngày cãi nhỏ, năm ngày cãi to.

Ngày nào hàng xóm cũng nghe thấy tiếng họ cãi vã.

“Nếu không phải vì cô, con trai chúng ta sao thành đứa ngốc như vậy!”

“Nói vớ vẩn! Nếu không phải vì anh bắt tôi giả chết, thì giờ tôi đã là cha của thủ khoa rồi!”

“Giỏi lắm Lý Kiến Quốc, chính anh là người đưa ra ý tưởng ban đầu, giờ dùng xong tôi rồi định vứt bỏ à? Tôi nói cho anh biết, không dễ đâu!”

Cú sốc từ lần lên báo đầu tiên còn chưa qua, hai người lại tiếp tục làm trò, gây ra phản ứng dây chuyền.

Sự việc quá lớn, hai người bị những người biết rõ sự thật tố cáo, bị sa thải.

Cả hai cùng thất nghiệp.

Lý Vệ Quốc sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này, hiếm hoi có được kỳ nghỉ dài.

Anh dẫn tôi đi xem căn hộ do căn cứ phân cho anh.

Trùng hợp thay, lại cùng khu với nhà của Lý Kiến Quốc.

Ngày đi xem nhà, tôi vô tình thấy Chu Hải Yến đang dẫn Tiểu Quân ra ngoài.

Cô ta dùng dây dắt chó buộc vào cổ Tiểu Quân, vừa đi vừa mắng chửi.

Nhiều phụ huynh và trẻ em nhìn thấy đều tránh xa.

Không ít đứa trẻ còn chỉ vào Tiểu Quân mà hét:

“Thằng ngu kìa!”

Nhân lúc Chu Hải Yến không chú ý, có mấy đứa còn lấy đá ném nó.

Nhưng dù có thấy, Chu Hải Yến cũng chẳng mảy may quan tâm.

Vì trong mắt cô ta, đứa con này chỉ là nỗi nhục, hận không thể giết chết.

Dù chỉ dừng lại ở trí tuệ của đứa trẻ sáu tuổi, Tiểu Quân vẫn hiểu rõ mình bị bắt nạt.

Nó lặng lẽ đi sau Chu Hải Yến, vừa lau nước mắt, vừa không dám lên tiếng.

Đến khi Chu Hải Yến nhận được cuộc gọi rủ đi đánh bài,

cô ta mới quay lại dặn nó câu đầu tiên trong ngày:

“Trước khi tao quay lại, cấm mày chạy lung tung!”

Sau đó cô ta quấn dây vào gốc cây, cứ như buộc chó.

Tôi đứng xa xa nhìn nó co ro ngồi tại chỗ, bị những đứa trẻ đi ngang đá ngã lăn.

Chẳng mấy chốc, phần dưới cơ thể nó ướt nhẹp, bốc mùi khai nồng nặc.

Lũ trẻ kia cười hả hê rồi bỏ đi.

Lúc này, tôi mới bước đến.

Nó vươn tay, kéo lấy ống quần tôi:

“Mẹ… cứu… cứu con…”

Tôi ngồi xổm xuống, khẽ nói:

“Tiểu Quân à, con chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi, dù có làm sai gì, cũng chẳng ai trách con cả.”

Tôi thấy ánh mắt nó thoáng hiện tia oán độc,

nhưng lại nhanh chóng trở về dáng vẻ đần độn.

Nói xong, tôi hất tay nó ra, quay người rời đi.

Tôi tất nhiên không bỏ qua ánh mắt lặng lẽ dõi theo phía sau.

Chu Hải Yến sau đó một lần nữa lên trang nhất báo chí,

nhưng không phải vì vụ tráo con…

mà là, vì cô ta đã chết.

Có hàng xóm kể lại, đêm trước khi chết, Chu Hải Yến và Lý Kiến Quốc lại một lần nữa vì chuyện của Tiểu Quân mà cãi nhau dữ dội.

Nửa đêm trong nhà còn vang lên tiếng chặt xương, nhưng hàng xóm cũng chẳng bận tâm.

Dù sao mấy ngày nay nhà họ Lý gây ra chuyện ầm ĩ hơn cũng không thiếu.

Không ngờ sáng hôm sau, mở cửa ra đã thấy vết máu kéo dài từ nhà Lý Kiến Quốc lan ra ngoài.

Và Chu Hải Yến, bị phân xác thành nhiều mảnh, bị vứt bừa bãi trong bếp.

Còn Tiểu Quân, cậu bé trốn trong tủ quần áo, run rẩy nói không ngừng:

“Đừng giết cháu… Đừng giết cháu…”

Trong thời đại mà camera giám sát chưa được lắp đặt rộng rãi, Lý Kiến Quốc biến mất, lập tức trở thành nghi phạm số một.

Tiểu Quân trở thành nhân chứng duy nhất, được cảnh sát đưa về đồn.

Dưới sự thẩm vấn của cảnh sát, từ lời kể rời rạc của Tiểu Quân, bọn họ dần ráp nối ra được sự thật.

Lý Kiến Quốc chính thức bị truy nã toàn quốc.

Tiểu Quân được chuyển vào bệnh viện để điều trị tâm lý, đồng thời được bảo vệ nghiêm ngặt.

Khi nghe người khác kể lại chuyện này, tôi không nói gì,

chỉ yên lặng chờ đợi ngày hắn tìm đến tôi.

Đúng như dự đoán, vào một buổi chiều tan làm, tôi bị ai đó kéo vào rừng cây ven đường.

Dưới ánh đèn le lói, tôi thấy rõ gương mặt người đàn ông,

không ai khác, chính là Lý Kiến Quốc, kẻ đang bị truy nã khắp thành phố.

Hắn đã không còn khí thế như hôm tổ chức tiệc mừng con trai.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap