Tôi lập tức hiểu được ý định của anh ta, theo phản xạ liền muốn lùi lại.

“Không sao, có anh ở đây.”, Ôn Đông trấn an tôi bằng giọng chắc chắn.

Trong tiếng cổ vũ của mọi người, Cao Vũ Ninh quỳ một gối xuống trước mặt tôi.

“Lương Hạ, chúc mừng em đã đưa công ty niêm yết thành công!”

Anh ta lấy từ túi áo ra một chiếc hộp nhẫn, mở ra đưa đến trước mặt tôi.

“Đây là món quà anh tặng em nhân dịp công ty lên sàn, hy vọng em sẽ thích.”

“Lấy anh nhé?”

Đám đông khán giả và truyền thông không biết nội tình, thấy có người cầu hôn liền hò reo cổ vũ.

Tôi biết rõ, Cao Vũ Ninh cố tình chọn đúng khoảnh khắc này để cầu hôn,

bởi anh ta cho rằng tôi sẽ vì áp lực, vì muốn giữ thể diện, mà đành gật đầu chấp nhận.

Nhưng tôi lại thẳng thừng từ chối.

“Không.”

Bầu không khí lập tức lạnh ngắt.

“Cao Vũ Ninh, tôi và Ôn Đông cùng nhau gầy dựng SunnyWay đến hôm nay.

Chúng tôi vượt qua vô vàn khó khăn, dốc hết tâm huyết. Đây là khoảnh khắc chói sáng nhất trong đời tôi, tôi không muốn để anh cướp mất nó.”

“Tôi sẽ không vì giữ mặt mũi cho anh mà gật đầu, cũng sẽ không vì một cái kết đẹp mắt mà thỏa hiệp.”

“Cảm ơn anh đã giúp công ty tăng độ chú ý, nhưng kiểu chú ý như vậy, tôi không cần.”

Những lời bàn tán xung quanh vang lên như thủy triều.

Cao Vũ Ninh chưa từng chịu nhục đến mức này, sắc mặt khi trắng khi đỏ, vô cùng khó coi.

10

Tôi không biết hôm đó Cao Vũ Ninh rời khỏi hiện trường như thế nào, cũng chẳng quan tâm anh ta đã khó xử đến mức nào.

Tôi chỉ nhắn nhủ vài đồng nghiệp thân thiết trong giới truyền thông, hy vọng mọi người tập trung đưa tin về thành tựu và sự phát triển của công ty, đừng đưa những chuyện đời tư không đáng lên báo.

Sau khi niêm yết, sản phẩm mới của chúng tôi cũng mang về một đợt tăng trưởng mạnh, cổ phiếu tiếp tục tăng giá.

Bên trong công ty, không khí cũng thay đổi hẳn, mọi người đều đầy nhiệt huyết.

Sau đó, tôi nghe một nhà đầu tư trong ngành nói rằng Cao Vũ Ninh và Lâm Duyệt Vi đã trở mặt, anh ta buông luôn chuyện gọi vốn cho công ty.

Lâm Duyệt Vi buộc phải chạy vạy vay tiền khắp nơi, nhưng sản phẩm của công ty lại không được thị trường đón nhận, doanh số đợt đầu cực kỳ ảm đạm.

Chẳng bao lâu, Tống Việt lại quay về SunnyWay xin phỏng vấn.

Anh ta nói rằng Lâm Duyệt Vi và Cao Vũ Ninh cãi nhau suốt, cuối cùng phải đóng cửa công ty trong không khí đầy mâu thuẫn, còn ôm thêm một đống nợ.

Tôi lướt nhìn dòng “bình luận bay” đã lâu không xem, ai nấy đều tiếc nuối:

【Nữ phụ xấu tính thật, cố ý không nhắc nhở nam chính về rủi ro khởi nghiệp, giờ thì hại nam chính thảm luôn. Tội nghiệp nam chính, ngày nào cũng tăng ca đến nửa đêm, một năm còn không kiếm nổi bằng một tháng trước đây.】

【Sao nữ chính lại đi cặp kè với CEO mới của công ty vậy? Cô ấy không còn yêu nam chính nữa sao?】

【Nữ chính là kiểu ngưỡng mộ kẻ mạnh mà, nam chính giờ thảm thế rồi, chắc chắn không còn yêu nữa. Chờ đi, biết đâu nam chính vực dậy được, họ sẽ tái hợp!】

【Thương cho nam chính quá, từng một thời khí thế bừng bừng, giờ tăng ca đến đau dạ dày cũng chẳng ai quan tâm.】

Tôi thở dài, ai cũng là người trưởng thành, thì phải tự chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình.

Chuyện tôi và Ôn Đông âm thầm yêu nhau không bao lâu cũng bị đồng nghiệp phát hiện.

Buổi trưa, khi họ đang bàn tán ở phòng họp về những dấu hiệu khả nghi, tôi đang phỏng vấn ứng viên ở phòng bên cạnh.

“Lịch làm việc của sếp Ôn cài chỉ mình xem được, nhưng tôi để ý thấy mỗi tối thứ Sáu, lịch của ảnh và sếp Lương trùng nhau.”

“Có khi hai người họ họp chung thôi?”

“Không thể nào, tôi kiểm tra hết lịch của các quản lý trong công ty rồi, chỉ có hai người họ là trùng giờ đều đặn, còn là lịch lặp tuần hoàn kéo dài tới tận mười năm sau cơ đấy.”

“Trời đất, họ định làm gì vậy trời?”

“Tối thứ Sáu á, chắc chắn là về nhà uống vài ly rồi làm chuyện người lớn thôi.”

“Cứu tôi với, tôi muốn xem thử chú thích lịch của sếp Ôn là gì quá!”

“Chắc là ‘Một đêm mê đắm’?”

“‘Kế hoạch vuốt ve mèo con’?”

“Mỗi tuần một lần có vẻ hơi ít đấy?”

Nghe thấy mấy lời đồn đoán càng lúc càng quá đáng từ phòng bên, ứng viên ngồi đối diện tôi cũng đỏ cả mặt.

Tôi khẽ ho một tiếng, bên kia lập tức im như tờ.

Một lúc sau, đám người bên kia mới lén lút tản ra, cứ như sợ bị tôi bắt được.

Phỏng vấn xong, tôi mới lấy điện thoại ra xem và phát sầu,

Tôi còn định chụp màn hình lịch làm việc hôm thứ Sáu gửi vào nhóm chung của công ty để chứng minh trong sạch cơ mà.

Tiêu đề lịch của Ôn Đông viết là:

“Check-in top 100 phim trên Douban.”

Đúng thế, tối thứ Sáu nào, chúng tôi cũng xem phim cùng nhau.

Tuần này, Ôn Đông có uống một ít rượu, lúc xem phim thì gần như gật gù ngủ gật.

Anh ngồi trên thảm, đầu tựa lên đầu gối tôi, hơi thở ấm áp phả lên người tôi.

Tôi nghe anh lẩm bẩm:

“Lẽ ra không nên để cậu ta thay mình tặng quà… ông trời sẽ trừng phạt kẻ hèn nhát.”

Tôi túm lấy cằm anh hỏi:

“Anh lẩm bẩm gì thế?”

Anh nửa cười nửa không, ghé sát, khẽ chạm môi tôi:

“Cũng may, anh đã tìm lại được em rồi.”

Tôi vòng tay ôm lấy cổ anh, học theo giọng điệu của anh, dịu dàng đáp lại:

“Cũng may… anh đã tìm lại được em rồi.”

(Hết)

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap