Ta chẳng buồn để tâm, xoay người rời đi:
“Tìm không được thì tìm không được. Khi xưa đã chướng mắt ta, cứ nói thẳng, ta ắt sẽ tránh xa các người một chút,
Dựa vào bản lĩnh của ta, không sợ không tìm được nhà chồng tử tế.
Nào phải ta mặt dày bám riết lấy phủ Hầu của các người.”
Nghĩ đến những toan tính của lão phu nhân,
Ta đột ngột dừng chân, quay đầu nói:
“Chùa Hàn Sơn năm đó, ta từng cứu mạng Tần Việt.
Khi ấy lão phu nhân đã xem thường ta, nói rằng con trai bà ở đâu cũng chuốc họa vào thân, dễ làm lây họa đến ta,
Khuyên ta đừng đi lại thân mật với hắn.
Lúc đó ta còn nhỏ dại, không hiểu rõ hàm ý.
Sớm biết là như thế… ta tuyệt đối không gả vào đây.”
Trong phòng bỗng vang lên một tràng ho dữ dội.
Có vật gì đó rơi vỡ đầy đất.
Xem ra lão phu nhân rất khéo dùng mấy trò như thế này.
Ta chỉ coi như không hay biết trong phòng còn có người:
“Ta không biết bà nói gì với Tần Việt,
Nhưng vì ân cứu mạng hắn từng dành cho ta,
Ta sẽ không nhắc đến chuyện này với ai cả.
Các người… cứ tiếp tục sống mù mờ đi.”
Ta không nói thêm lời nào nữa, đếm bước ra ngoài:
“Một… hai… ba…”
Khi trong lòng thầm đếm đến “bảy”,
Cửa phòng đột ngột bị giật mạnh, phát ra tiếng “rầm” chấn động.
Một lực đạo lớn kéo lấy cổ tay ta.
Chờ đến khi ta đứng vững, thân mình đã bị kéo vào lòng hắn.
Ánh mắt Tần Việt đầy nghi hoặc:
“Ý nàng là gì? Nói nàng đã cứu ta ở chùa Hàn Sơn là sao?”
Ta như một con rối không phản ứng,
Không nói lấy một lời,
Y như điều ta đã hứa ban nãy,
Không nói tức là không nói.
Muốn biết chân tướng,
Thì hãy tự mình đi tìm.
Có một số chuyện, chỉ cần hắn đối chiếu với Cố Ngữ San,
Là đã biết người cứu hắn không phải nàng ta.
Hắn mơ màng nhớ lại cảnh ta từng ôm hắn mà khóc,
Chắc cũng từng nghe ta nói gì đó.
Trên đường, ta cầu thần khấn Phật không biết bao nhiêu lần.
May mắn không đến,
Nhưng ta dựa vào y thuật sơ đẳng học từ thư viện,
Tự tìm thảo dược thích hợp, cầm được máu từ vết thương cho hắn.
Ta tranh thủ được thời gian,
Để có thể tìm đến lão phu nhân báo tin.
Thế nhưng sau đó,
Ta vẫn thành tâm hồi nguyện ở chùa Hàn Sơn suốt nhiều năm.
Ta hất tay hắn ra, che lấy vết hằn đỏ trên cổ tay,
Một giọt lệ khẽ rơi xuống nơi khóe mắt, ta cười tự giễu:
“Người cứu mạng là ai, có gì quan trọng đâu.”
Xưa nay chưa từng có quy định rằng,
Cứu mạng thì phải lấy thân báo đáp.
Ta và hắn, đều nhìn lầm người mà mình yêu.
Nhưng nam tử phong nhã, nữ tử xinh đẹp,
Thích nhau cũng chẳng có gì là sai.
Chỉ đáng ghê tởm là,
Hắn dùng thành kiến,
Ép ta bước vào cái vòng xoáy vô vọng này,
Sau đó lại muốn phủi tay rũ bỏ.
Không chỉ chà đạp lên tình cảm chân thành của ta,
Mà còn hủy hoại cả phẩm giá của ta.
Giống hệt như lực đạo hắn vừa kéo tay ta,
Không hề có chút thương xót,
Chỉ toàn là tổn thương tàn bạo.
Ánh mắt hắn đầy ngờ vực,
Giọng điệu chất vấn.
Ta chỉ lặng lẽ nhìn hắn bằng ánh mắt tràn đầy thất vọng.
Cái nhìn ấy khiến hắn không dám tiến lại gần nữa.
Lúng túng, mất mát.
“…Ta không biết.”
Nói ra câu ấy, hắn mím chặt môi.
Đôi mắt từng nhìn Cố Ngữ San chan chứa tình ý,
Giờ đây lại nhìn ta đầy bi thương.
Ta chỉnh lại trâm cài đầu, nói:
“Vậy thì cứ vờ như mãi mãi không biết là được rồi.”
Rồi ta buông thêm vài lời:
“Chàng nhất định phải giữ lòng chung thủy,
Phải mãi mãi yêu nàng ấy.”
“Đừng vì chuyện này mà nhìn ta bằng con mắt khác,
Cũng đừng tới tìm ta.”
“Chàng là người luôn chiêu họa khắp nơi,
sẽ làm liên lụy đến ta đấy.”
15
Nhưng hắn là thế tử phủ Hoài An,
Sao có thể thật lòng nghe lời một người như ta?
Nghe tin ta lên chùa Hàn Sơn hồi nguyện,
Hắn liền vội vã đuổi theo.
Lúc tìm được ta,
Phát hiện ta đang đứng bên mép vách đá.
Hắn hoảng loạn:
“Mục Âm! Nàng đứng đó làm gì vậy?”
Gần đây bên ngoài bàn tán không ít điều về ta,
Khiến phụ thân ta nổi giận, đến tận chỗ ở của ta mắng một trận.
Những lời đồn ấy, hẳn hắn cũng đã biết.
Nếu không, cũng chẳng vội vã tìm đến như thế.
Ta bật cười “phụt” một tiếng, lấy quạt tròn che nửa khuôn mặt:
“Chàng chẳng lẽ nghĩ ta sẽ nhảy xuống từ đây sao?”
Hắn bước đến thăm dò:
“Ta biết nàng sẽ không làm thế.”
Lời thì nói vậy, nhưng hành động của hắn hoàn toàn chẳng giống lời nói.
Người này đúng là giỏi tự biên tự diễn,
Chán chết đi được!
Ta xoay người rời khỏi mép đá:
“Ta tính toán từng bước, cũng chỉ để sống một cuộc đời tùy tâm sở dục,
Sao lại nỡ chết lãng phí như vậy?”
Vừa định quay về trong chùa,
Một chiếc lá ngân hạnh bất ngờ bay ngược trở lại,
Rơi ngay trước chân ta.
Tần Việt nhanh tay hơn, nhặt lấy chiếc lá ấy trước.
Khác hẳn với lá vừa rụng từ cây,
Chiếc lá này giống như đã từng được kẹp trong sách như một tấm đánh dấu.
Trên mặt lá, thậm chí còn có vài dòng chữ nhỏ.
Hắn nhìn thấy hàng chữ:
“Thiên vị”.
Ta liếc qua, khẽ cười:
“Không ngờ còn bị gió thổi về đây.”
Thầy đồ từng nói:
Dù là ái tình nam nữ…
Hay là tình thương của cha mẹ,
Tóm lại đều có thể quy về hai chữ, thiên vị.
Ta mưu tính đủ điều,
Nhưng chỉ riêng với hắn… là chân tình thiên vị.
Chỉ tiếc, đoạn tình cảm ấy hắn lại làm như chẳng thấy,
Vô tình cố ý mà phớt lờ.
Nghe nói ngày đó hắn lật tung núi rừng,
Chỉ để tìm chiếc lá ngân hạnh có chữ viết.
Lúc hắn ôm lấy chiếc lá tràn đầy hân hoan quay trở về,
Lại đúng lúc đoàn rước dâu đi ngang qua.
Hắn và đoàn người lướt qua nhau trong gang tấc.
Khi hắn mang theo chiếc lá tìm đến tiểu viện của ta,
Ta đã sớm rời đi không để lại dấu vết.
Phục Linh cười híp mắt nói:
“Thế tử gia, cô nương nhà ta đã xuất giá rồi.
Nếu ngài muốn uống chén rượu mừng, đón chút hỷ khí,
Thì xin mời đến vương phủ dự lễ cưới ở phủ Tấn vương.”
Về sau, trong đoạn đời còn lại của ta,
Không còn chỗ cho hắn góp mặt.
Sống chết, bệnh tật, không liên can tới hắn.
Con cái, gia đình, không liên can tới hắn.
Hỷ, nộ, ai, lạc, không liên can tới hắn.
Khi lần đầu gặp Tấn vương,
Lời đầu tiên hắn nói với ta là:
“Tần Dạ thực ra là do cữu cữu nàng tìm về.
Ông ấy muốn khôi phục lại tất cả như cũ,
Nhưng ta lại thấy nàng gả cho ta,
chắc chắn sẽ sống thoải mái hơn ở phủ Hầu rất nhiều.”
Chỉ một câu ấy thôi,
Cũng đủ để ta tin rằng,
Ngày tháng sau này, ắt sẽ không tồi.