11

Ngược lại, sự thay đổi của cữu cữu khiến ta cảm thấy làm dâu phủ Hầu cũng không phải thiệt thòi gì, ông ấy có bản lĩnh hơn ta tưởng.

Ta không tiếc lời khen ngợi:

“cữu cữu bây giờ không còn giống như xưa nữa.”

Cữu cữu ta bỗng im lặng, giọng điệu mang theo chút cảm khái:

“Môi trường rèn người. Càng đi lên cao, mới càng nhận ra những chuyện từng vướng bận bản thân khi trước, thật ra chẳng đáng nhắc tới.”

Lời ấy khiến ta chợt nhớ đến mẫu thân đã khuất.

Bà mất khi sinh đứa con thứ hai vì khó sinh.

Về sau, ta theo lão phu nhân đến dự yến tiệc, đúng lúc gặp một vị phu nhân lâm bồn sớm.

Tình cảnh giống hệt mẫu thân ta năm ấy.

Nghe được tin, ta không kìm được lo lắng thay bà.

Nhưng chuyện đã từng chí mạng với mẫu thân ta,

Lại không xảy ra với vị phu nhân ấy.

Sau đó nghe lão phu nhân nhắc tới chuyện này,

Mới biết các nha hoàn bên người, đại phu túc trực, bà đỡ mời từ sớm,

Tất cả đều là người dày dạn kinh nghiệm, ứng biến linh hoạt.

Gặp tình huống nguy cấp, có thể lập tức đưa ra phương thuốc phù hợp.

Ngay cả dược liệu quý, cũng phải chọn đúng niên hạn mới dùng.

Chính từ khi ấy,

Ta càng ra sức lấy lòng lão phu nhân.

Hiếu thuận tinh tế, quả thực có ích.

Lão phu nhân bảo Thanh mụ mụ đem từng việc một dạy bảo ta cặn kẽ.

Ta học được bảy tám phần bản lĩnh từ các bà.

Trong mắt bà, ta chẳng khác gì một công cụ vừa vặn thuận tay,

Có thể gánh vác mặt mũi phủ Hầu, xử lý chuyện vụn vặt trong ngoài.

Mất đi thì cũng thấy tiếc,

Nhưng tuyệt đối không giữ lại.

Thậm chí bọn họ còn cho rằng ta đang “lùi một bước để tiến ba bước”.

Quả nhiên, lúc này Thanh mụ mụ than vắn thở dài trước mặt ta:

“Phu nhân hồ đồ rồi! Phủ Hầu lẽ nào lại bạc đãi người? So với việc bị cười nhạo vì hưu thư, chẳng bằng cứ giữ lấy thanh danh mà sống cho yên ổn.”

Nghe vậy, ta chỉ hừ lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình thản.

“Bà nói đùa rồi. Ta giữ nổi danh gì? E rằng lại có người bảo ta khắc mẹ, khắc cả chồng ấy chứ, danh tiếng ấy có gì tốt đẹp?”

Thay vì sống uất ức cả đời,

Chi bằng khuấy trời long đất một trận.

“Bà nhận nuôi con gái làm nghĩa nữ, chắc cũng hiểu con cái quan trọng đến nhường nào.

Về già mà có con cái chăm nom hầu hạ, đám hạ nhân cũng không dám lười biếng hay chểnh mảng với mình.”

Ta bưng chén trà, khẽ nhấp một ngụm, cười mà không chạm mắt:

“Con nuôi rốt cuộc vẫn không thân thiết bằng ruột thịt.

Huống hồ ta còn trẻ như vậy, vạn nhất thọ dài trăm tuổi, chẳng lẽ phải thủ tiết bảy tám chục năm?”

Thanh mụ mụ thấy ta không nghe lọt tai nửa lời,

Chỉ đành cười gượng.

Lúc ta còn bằng lòng kính trọng bà,

Lời bà nói tự nhiên có sức nặng.

Còn khi ta đã chẳng buồn nể nang,

Thì những lời ấy cũng chỉ như gió thoảng bên tai.

12

Biến cố xảy đến vào chiều hôm trước lễ tang “Tần Việt”.

Người vốn đã được coi là đã chết,

Vậy mà lại sống sờ sờ trở về.

Giữa tiếng hô “ma quỷ! Ma quỷ!” vang dội,

Tần Dạ hiện thân trước mắt mọi người.

Lão phu nhân không chịu nổi kích động, ngất xỉu tại chỗ.

Tần Việt vội vã chạy đến.

Người vốn dung mạo giống hệt hắn, nay đã gầy đi nhiều.

Trái lại, ta lại trở thành kẻ giữ được bình tĩnh nhất trong cảnh hỗn loạn.

Nhân lúc họ đang nói chuyện, ta âm thầm xoay chuyển trăm mối trong đầu.

Vô tình liếc mắt,

Thấy một thân ảnh bước nhanh tới, chính là Cố Ngữ San vừa hay tin đến nơi.

Thần sắc nàng khi thấy Tần Dạ vô cùng mừng rỡ,

Nhưng vừa định bước tới lại như sực nhớ điều gì,

Dừng chân do dự.

Khoảnh khắc đó,

Mọi nghi hoặc trong lòng ta bỗng nhiên sáng tỏ.

Ta có thể nhận ra Tần Việt,

Không lý nào Cố Ngữ San lại không nhận ra Tần Dạ.

Hai người bọn họ khác ta,

Từ nhỏ đã đính ước, tình cảm sớm đã được bồi đắp.

Nói cách khác, ngày Tần Việt trở về,

Nước mắt của Cố Ngữ San không phải là giả.

Nhưng nàng rõ ràng biết người trở về là Tần Dạ thật sự,

Vậy mà vẫn lựa chọn gọi hắn là Tần Việt.

Cũng đúng thôi, nếu là ta, ta cũng chẳng cam tâm.

Một người như ta lại trở thành thế tử phi,

Còn nàng thân phận cao quý hơn ta,

Ngược lại phải cúi đầu.

Lòng sao có thể cân bằng được?

Dù sao trượng phu cũng đã “chết”,

Vậy thì đổi người cũng chẳng quá đáng,

Không chỉ nghĩ cho bản thân, mà còn là vì con gái.

Có ai lại muốn thủ tiết mấy chục năm đâu?

Ta cố nén nước mắt, làm bộ như chẳng thể tin nổi:

“Mọi người đều nói đã tìm thấy thi thể của chàng,

Thiếp vẫn luôn không tin chàng lại chết dễ dàng như thế.”

Không đợi Tần Dạ kịp phản ứng,

Ta liền ôm chầm lấy hắn.

Tần Dạ toàn thân cứng đờ.

Người đầu tiên không nhịn được lại không phải là Cố Ngữ San,

Mà là Tần Việt, hắn lập tức kéo ta ra khỏi vòng tay Tần Dạ.

Hắn miệng gọi “tẩu tẩu”, giọng nói lại dịu dàng an ủi:

“Đại ca chịu khổ bên ngoài đã lâu, nên để huynh ấy nghỉ ngơi thật tốt.”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap