CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/chon-lai-nguoi-dang-gia/chuong-1-chon-lai-nguoi-dang-gia/
Tôi lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn:
“Đây là nhà đấu giá. Nếu là ảnh ghép, liệu có thể đưa ra bán công khai không?
Hơn nữa, ai nói là tôi cung cấp? Phiền anh đưa ra chứng cứ trước khi vu khống.”
Sắc mặt Cố Trạch Xuyên thoáng cứng lại,
bảy tên còn lại cũng bắt đầu nhìn Tống Nguyệt Nguyệt đầy nghi hoặc.
Bọn họ không hề biết,
suốt những năm qua được họ cung phụng bằng tiền tài, Tống Nguyệt Nguyệt đã chơi bời trác táng đến mức nào.
Cô ta hiểu rõ đàn ông luôn mê đắm điều không thể có,
nên vẫn luôn giữ thân với cả tám người bọn họ, không ai được chạm đến.
Nhưng cô ta có nhu cầu, không chịu nổi cô đơn, nên thường xuyên đến quán bar, hộp đêm tìm “vui vẻ”.
Chỉ tiếc là, bọn họ ngu ngốc, mấy lời đường mật là đã bị cô ta quay như chong chóng.
“Anh Xuyên, anh tin em đi, sao em có thể làm mấy chuyện đó được chứ?
Chắc chắn là Thẩm Tịnh Tịnh dùng công nghệ cao gì đó ghép ảnh ra!”
Cố Trạch Xuyên giơ tay ra hiệu muốn giơ bảng mua ảnh.
Tôi cong môi cười,
lập tức nâng mỗi tấm ảnh lên giá 5 triệu.
Nhưng chỉ đến tấm thứ mười,
người điều hành buổi đấu giá đã nhắc nhở, Cố Trạch Xuyên không đủ tài chính để tiếp tục giơ bảng.
Lúc này, cả tám người họ mới phát hiện,
thẻ ngân hàng không giới hạn mà mỗi người sở hữu đều đã bị ba tôi khóa hết rồi.
Nhưng tính tình của bọn họ vốn kiêu ngạo,
sau khi trừng mắt nhìn tôi đầy giận dữ,
họ lập tức bắt đầu bán tháo tài sản để gom tiền giúp Tống Nguyệt Nguyệt.
Tống Nguyệt Nguyệt vừa cảm động đến rơi lệ, vừa đắc ý nói với tôi:
“Thẩm Tịnh Tịnh, mấy người họ bây giờ không còn là đám trẻ mồ côi bị bố mẹ cô kiểm soát nữa!
Cô cứ chờ đấy, nhà họ Thẩm sớm muộn gì cũng bị anh Xuyên nuốt trọn!”
Tôi mỉm cười lạnh lùng, tiếp tục nâng giá.
Khi đến tấm ảnh thứ 100,
người điều hành một lần nữa nhắc: Cố Trạch Xuyên không đủ điều kiện xác minh tài chính để tiếp tục đấu giá.
Tống Nguyệt Nguyệt vội giục Cố Trạch Xuyên và những người còn lại bán thêm tài sản.
Nhưng họ còn gì để bán nữa đâu?
Vì tôi đã tra qua quỹ tín dụng,
hiện giờ trong tay bọn họ chỉ còn duy nhất một công ty là chưa bán đi.
Cố Trạch Xuyên bắt đầu muốn khuyên Tống Nguyệt Nguyệt từ bỏ.
Thế nhưng, sao cô ta có thể từ bỏ được?
Nếu số ảnh kia bị công khai, đời cô ta thật sự chấm hết!
8
“Anh Xuyên, tiền có thể kiếm lại được, nhưng em không muốn mang tiếng xấu khi làm vợ anh!”
Tống Nguyệt Nguyệt dịu dàng đáng thương, khiến Cố Trạch Xuyên không thể từ chối cô ta.
Thế là hắn đổ hết mọi lời cay nghiệt lên đầu tôi:
“Thẩm Tịnh Tịnh, rốt cuộc mày muốn gì nữa hả!”
Tôi điềm nhiên: “Tôi muốn cây nhân sâm trong tay anh. Anh đưa nhân sâm cho tôi, tôi sẽ không đấu giá nữa.”
Cố Trạch Xuyên nheo mắt: “Cô muốn nhân sâm làm gì?”
Tôi không nói thật: “Không liên quan đến anh. Tôi chỉ cần cây đó.”
Tôi quay sang nhìn Tống Nguyệt Nguyệt: “Cô có thể chọn: giữ nhân sâm, hay để tám người họ vì cô mà phá sản?”
Tống Nguyệt Nguyệt hừ lạnh: “Không! Anh Xuyên sẽ không phá sản!
Dù không có nhà họ Thẩm, anh ấy vẫn có thể dựng nên giang sơn!”
Bị Tống Nguyệt Nguyệt xúi giục, Cố Trạch Xuyên cắn răng giơ bảng:
“Vậy thì cầm công ty đi thế chấp!”
Lời vừa dứt, bảy “chồng nuôi” còn lại lập tức biến sắc:
“Anh Xuyên, đó là đường lui cuối cùng rồi.”
“Nếu mất công ty, anh biết tụi mình sẽ ra sao không?”
“Không! Tôi không đồng ý thế chấp công ty…”
“Anh Xuyên, đừng bốc đồng! Chỉ là mấy bức ảnh thôi mà.”
“Chỉ cần tôi không bận tâm, chẳng ai có thể tổn thương được Nguyệt Nguyệt cả!”
Lần đầu tiên bị từ chối, nước mắt Tống Nguyệt Nguyệt liền rơi lã chã:
“Các anh từng nói sẽ bảo vệ em cả đời…
Sao giờ chỉ vì vài bức ảnh mà đã muốn bỏ cuộc?”
Bảy người kia kiên nhẫn khuyên nhủ:
“Công ty mới tách khỏi Thẩm thị, chưa ổn định, nếu thế chấp bây giờ thì quá nguy hiểm.”
“Công ty này tụi mình bỏ bao nhiêu công sức mới xây dựng được, Nguyệt Nguyệt, đừng tùy hứng.”
Cố Trạch Xuyên cũng dao động.
Nhưng khi thấy nước mắt Tống Nguyệt Nguyệt rơi xuống, hắn lại mềm lòng.
Tình cảm đã đánh bại lý trí.
Hắn phớt lờ phản đối của những người khác, kiên quyết liên hệ quỹ tín dụng.
Thế chấp công ty dưới danh nghĩa mình.
Cuối cùng, nguồn tiền khổng lồ được bơm vào buổi đấu giá.
Hơn ba trăm tấm ảnh riêng tư cuối cùng cũng bị đấu giá hết.
Tống Nguyệt Nguyệt lập tức nhận bản gốc ổ cứng và tiêu hủy ngay tại chỗ.
Cố Trạch Xuyên và những người còn lại, mặt mày trắng bệch như xác chết, lòng dạ chua chát.
“Mấy bức ảnh điện tử rác rưởi mà bị đấu giá với giá 90 tỷ!”
“Tưởng là mua được thì còn ngắm được gì đó, ai ngờ tiêu hủy liền…”
“Ảnh giá 90 tỷ… tôi cũng muốn xem thử xem nó quyến rũ cỡ nào…”
“Ha ha ha, đúng là non nớt, coi con gái bảo mẫu như công chúa!”
“Nói thật, với 90 tỷ, đến công chúa hoàng gia nước ngoài còn chịu cưới anh đó!”
“Cười chết mất, một con đàn bà lăng loàn ở hộp đêm lại được tụi nhóc này nâng như báu vật.”