CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/chi-gai-tro-ve/chuong-1-chi-gai-tro-ve/

Tôi kéo tay anh lại, lạnh lùng nhìn hai người trước mặt:

“Là chính các người ép tôi đồng ý cuộc hôn nhân với Phó gia. Cuối cùng lại lén để Dư Vi Vi thay tôi gả, còn đổ hết tội lên đầu tôi.”

“Hai năm kể từ khi tôi quay về nhà họ Dư, các người đã từng thật lòng coi tôi là con gái chưa?”

“Dư Vi Vi đã hãm hại tôi bao nhiêu lần, chỉ cần các người chịu điều tra một lần, đã sớm thấy rõ bộ mặt thật của cô ta rồi.”

“Nếu các người chỉ nhận một mình Dư Vi Vi là con gái… vậy thì chúng ta cắt đứt quan hệ đi.”

Mẹ tôi nghe xong liền giơ tay định tát tôi lần nữa.

Lần này tôi tránh được.

Ba vội đỡ lấy bà đang suýt ngã, tức giận trừng mắt nhìn tôi:

“Dư Vãn, con nhớ kỹ những lời con nói hôm nay! Sau này chúng ta xem như không có đứa con gái này!”

Tôi nắm tay Phó Xuyên, không ngoảnh lại mà lên xe rời đi.

Phó Xuyên vươn tay ôm tôi vào lòng an ủi:

“Tiểu Vãn, nếu em thấy buồn thì cứ khóc ra đi. Em còn có anh mà.”

Tôi vừa cười vừa khóc trong xe:

“Em không buồn vì họ đâu… Em chỉ là… quá vui thôi. Cuối cùng cũng thoát khỏi nhà họ Dư rồi…”

Cùng lúc đó, người nhà họ Phó đưa Phó Cảnh Châu và Dư Vi Vi đến viện bảo tàng.

Lão gia Phó đã dùng quan hệ nói chuyện trước với giám đốc viện, cam đoan sẽ rời đi trước khi trời sáng, nên đối phương mới đồng ý cho vào.

Ban đầu chỉ cần Phó Cảnh Châu ở lại qua đêm.

Nhưng phu nhân Phó lo lắng sức khỏe hắn có vấn đề, nên để Dư Vi Vi vào trong trông nom.

Phó Cảnh Châu quỳ trước thi thể công chúa nước Yến, không ngừng thay tổ tiên dập đầu xin lỗi.

Được một lúc, hắn khát khô cả họng:

“Vi Vi, anh khát nước, đưa anh chai nước được không?”

Nhưng Dư Vi Vi đã sớm nằm trên tấm nệm trải sẵn, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nghe hắn gọi, cô ta chỉ kéo chăn lại, đáp lạnh nhạt:

“Anh Cảnh Châu, em sợ lắm… Anh tự lấy nước đi. Em đang mang thai, xác chết có âm khí, không tốt cho sức khỏe của em.”

Nhìn bộ dạng thờ ơ của cô ta, trong lòng Phó Cảnh Châu đột nhiên dâng lên một luồng hối hận.

Nếu không vì hắn cứ khăng khăng muốn cưới Dư Vi Vi, thì tôi đã giúp hắn hóa giải lời nguyền từ lâu.

Cũng không cần đến nửa đêm, lê lết tàn tạ mà quỳ gối trước một cái xác, miệng không ngừng xin lỗi.

Chỉ cần cưới tôi, hắn đã không phải chịu khổ đến mức này.

Khoảnh khắc đó, hắn bỗng nhớ đến khoảng thời gian kiếp trước ở bên tôi.

Đêm tân hôn, tôi tự tay vào bếp làm bữa sáng cho hắn.

Vậy mà hắn thẳng tay ném mâm đồ ăn cho chó, mỉa mai tôi:

“Cô tưởng làm mấy chuyện nịnh bợ này là tôi sẽ chấp nhận cô à? Tôi nói cho cô biết, cả đời này tôi không bao giờ yêu cô.”

Nói xong, hắn ra lệnh cho vệ sĩ ép tôi uống thuốc tránh thai:

“Dư Vãn, ngoài Vi Vi ra, không ai có tư cách mang thai con tôi.”

Tôi dị ứng với thuốc, ngã vật ra đất, miệng sùi bọt mép.

Hắn vẫn thản nhiên bước qua người tôi, còn cản người hầu đưa tôi đến bệnh viện.

Trước khi đi còn ném lại một câu độc địa:

“Dư Vãn, cô đừng giả vờ nữa. Có bản lĩnh thì chết luôn ở đây đi.”

Vậy mà tối hôm đó khi về nhà, nghe tin tôi cấp cứu trong viện, hắn chẳng chút ăn năn, còn cho rằng tất cả mọi người đều đang phối hợp với tôi diễn kịch.

Sau khi xuất viện về nhà, không những chẳng được an ủi, tôi còn bắt gặp hắn và Dư Vi Vi quấn lấy nhau ngay trên giường cưới.

Tôi không chịu nổi nữa, đề nghị ly hôn:

“Phó Cảnh Châu, tôi đã giúp anh giải lời nguyền, hãy để mọi chuyện kết thúc trong yên ổn.”

Nhưng hắn lại vừa ôm lấy Dư Vi Vi, vừa chỉ vào tôi châm chọc:

“Dư Vãn, cô lại định giở trò dục cầm cố tung à? Lời nguyền chỉ là lời đồn thôi, cô đừng tưởng mình là ân nhân của tôi!”

“Tôi nói cho cô biết, nhà họ Phó này không phải cô muốn vào thì vào, muốn đi là đi!”

Sau đó không lâu, Dư Vi Vi tự sát.

Hắn đọc được di thư cô ta để lại, nhất thời bị thù hận che mờ lý trí, đích thân thiêu sống tôi.

Giờ phút này, hắn mới nhận ra, người sai luôn là hắn.

Chính tôi đã hy sinh cả hạnh phúc của mình để cứu hắn, vậy mà hắn lại tự tay giết tôi.

Nước mắt hối hận lăn dài nơi khóe mắt hắn:

“Tiểu Vãn… xin lỗi em… anh thực sự biết sai rồi…”

Sáng hôm sau, Phó Xuyên nhận được cuộc gọi từ lão gia Phó.

Ông ta nói Phó Cảnh Châu đã trở về, muốn Phó Xuyên đến xác nhận xem có phải lời nguyền đã được hóa giải không.

Chúng tôi vừa đến cổng, đã nghe bên trong vang lên tiếng thở dài của bác sĩ:

“Tính mạng của Phó thiếu gia giữ được rồi. Nhưng cơ thể bị tổn thương nghiêm trọng, e rằng… sau này khó có con.”

Lão gia Phó cúi đầu im lặng.

Chỉ có phu nhân Phó sững sờ một lúc, rồi lên tiếng an ủi:

“Dư Vi Vi không phải đang mang thai sao? Chỉ cần là con của Cảnh Châu, trai hay gái đều là người thừa kế của nhà họ Phó.”

Nghe vậy, mặt Dư Vi Vi sáng rỡ như hoa nở:

“Ba, mẹ cứ yên tâm, con và Cảnh Châu nhất định sẽ sinh con thuận lợi, hai người cứ chuẩn bị lên chức ông bà nội đi!”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap