15

Cúc Nhi theo ta cùng gả vào phủ Nhiếp chính vương.

Sau một đêm dài say giấc, toàn thân ta đau nhức ê ẩm.

Ta bị giày vò cả đêm, vậy mà kẻ bị ta chơi đùa bằng búp bê lại thản nhiên ra triều như chưa có chuyện gì xảy ra.

“Phu nhân không sao chứ?”

Cúc Nhi vừa chải tóc cho ta, ta ngáp liên tục, mắt không mở nổi.

“Dáng vẻ của phu nhân như bị hồ yêu hút hết tinh khí vậy.”

Không phải sao!

Trên giường, hắn chẳng còn là người băng giá kia nữa,

hắn như ác quỷ đoạt hồn, càng ta khóc, hắn càng điên cuồng.

Mặt ta đỏ bừng.

Ta lấy búp bê ra, cố ý hôn mạnh vào một chỗ nhất định.

Con búp bê sứ đôi mắt bỗng chốc mờ mịt,

làn da bên ngoài ửng đỏ như sắp nhỏ máu.

Thấy phản ứng ấy, ta hài lòng đặt nó xuống, khẽ cong môi.

Chỉ mong Phó Ninh Yến trên triều đình đừng lộ ra sơ hở nào,

kẻo bị đồng liêu phát hiện.

Chiều hôm ấy, một con bồ câu nữa bay đến.

Trong thư: Thái tử cuối cùng cũng tỉnh lại.

Sau nhiều ngày liên tục bị rút máu,

Mộ Giao gầy gò tiều tụy, bị áp giải đến trước mặt Thái tử.

Nàng khóc lóc đầy đáng thương,

đến nước này vẫn còn mơ tưởng làm Thái tử phi.

Nàng vừa khóc vừa kể:

“Thần nữ là người cứu mạng Thái tử.”

“Ngày ngày chịu đựng đau đớn rút máu, sắc thuốc cho người.”

Nàng tưởng rằng Tạ Sở Lâm sẽ cảm động, thương tiếc nàng như kiếp trước.

Không ngờ hắn chỉ cười lạnh không ngừng:

“Thương tích trên người cô, cũng là do ngươi đâm ra?”

Mộ Giao rơi lệ ròng ròng:

“Điện hạ, người hãy tin thần nữ, là tỷ tỷ hại thần nữ…”

“Người mua búp bê đầu tiên rõ ràng là nàng ta!”

Tạ Sở Lâm đột nhiên nắm bắt lấy lời này, sắc mặt lập tức tối sầm:

“Ngươi nói gì?”

“Ngươi nói lại lần nữa, ai là người đã mua búp bê của cô?”

Dưới áp lực quá lớn, Mộ Giao không chịu nổi, đành khai ra tất cả.

Tạ Sở Lâm nghe xong, trầm mặc hồi lâu,

đôi mắt đỏ quạch, đầu ngón tay cũng run rẩy.

“Người đâu, lôi ả ta đi xử tử!”

16

Ngày thứ hai sau khi ta thành thân, gả vào phủ Nhiếp chính vương.

Tạ Sở Lâm mặc không chỉnh tề, xông thẳng vào hậu viện vương phủ.

Áo long bào cài sai khuy,

giày mang trái lộn phải.

Dưới ánh trăng, hắn đứng đó tiều tụy đến tội nghiệp,

như thể sẽ tan chảy trong ánh trăng.

Đôi mắt hắn đỏ hoe, đong đầy nước mắt.

“Dung Dung, có thể tha thứ cho ta không?”

Giọng hắn khàn đục, như nghẹn nơi cổ:

“Kiếp trước, là ta sai…

ta nhận nhầm người, tưởng rằng Mộ Giao là người mua búp bê, ngày ngày lau chùi cho ta.”

“Là ta không tin nàng, đối xử với nàng và Mộ gia như vậy.”

Hắn đưa tay định nắm lấy tay áo ta,

ta lạnh lùng né tránh, ánh mắt đầy chán ghét.

“Dung Dung, ta phải làm gì, nàng mới chịu tha thứ cho ta?”

Ánh mắt hắn bỗng sáng lên, như nắm được cọng rơm cứu mạng:

“Ta phong nàng làm Thái tử phi!”

“Đúng, kiếp trước vị trí đó vốn nên là của nàng!”

“Dù nàng đã gả đi, ta cũng không để tâm…”

Ta không đáp lại hắn một lời nào,

đến ánh nhìn thừa cũng không bố thí cho hắn.

Kiếp trước, chính hắn đẩy ta vào hố rắn độc.

Dù chém ngàn đao cũng không đủ đền tội!

Làm sao có thể lại gả cho hắn, làm Thái tử phi?

Cúc Nhi chạy tới nhắc nhở ta:

“Phu nhân, hành lý đã thu xếp xong, có thể lên đường về phía Nam bất cứ lúc nào.”

Tạ Sở Lâm khiếp sợ nhìn về phía sau ta,

trong viện đầy rương hành lý.

Hắn quýnh quáng, mất bình tĩnh:

“Dung Dung, nàng định đi đâu?”

“Gả cho ta, làm Thái tử phi, sau này là Hoàng hậu!”

“Những thứ đó, Phó Ninh Yến có thể cho nàng sao?”

Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh thấu vang lên sau lưng:

“Thái tử đừng dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt thê tử của ta.”

“Ngươi chưa chắc đã mãi là Thái tử, càng chưa chắc cho nàng được ngôi hậu.”

Phó Ninh Yến nắm lấy tay ta.

Đầu ngón tay hắn, dài và lạnh như sứ.

“Nhưng ta có thể đảm bảo,

nàng mãi mãi là Vương phi của ta,

là người tôn quý nhất Kinh thành này!”

17

Sau khi thành hôn,

Phó Ninh Yến xin nghỉ triều vài ngày,

đưa ta về Giang Nam.

Thu dọn hành lý, ta không quên mang theo búp bê của hắn.

Trên xe ngựa.

Hắn tựa vào vách, yên tĩnh lật sách trong tay.

Ta nhịn không được,

len lén sờ nhẹ vào búp bê trong lòng.

Hắn lập tức ngẩng đầu, môi đỏ khẽ mím,

yêu mị đến mê người.

Hắn nghiêng người áp đến,

dễ dàng giữ chặt tay ta, ép xuống đệm xe.

Một tay lạnh băng lướt tới eo ta.

“Phu nhân à, xe ngựa xóc lắm.”

“Có phải cũng muốn… thử một lần ở đây?”

“Nếu đau lưng, không cho khóc đấy.”

Hắn cắn vào vành tai ta:

“Nàng lúc khóc, càng đẹp hơn…”

Chúng ta vừa đến Giang Nam chưa bao lâu,

đúng dịp ta đến kỳ nguyệt sự,

hắn mới chịu “tha” cho ta một lần,

vào bếp nấu canh gừng đường đỏ.

Từ Kinh thành,

mật thám trong Đông cung mà ta cài lại truyền thư bằng chim bồ câu.

Ta bóp nát sáp, mở thư ra xem,

cười phá lên.

Tạ Sở Lâm đã chết.

Sau khi chúng ta rời đi,

Kinh thành xảy ra động đất.

Búp bê sứ của Thái tử vốn đã có nhiều vết nứt,

đêm đó rơi khỏi giá, vỡ tan tành.

Mộ Giao vốn là “chủ nhân” búp bê,

có thể dùng máu cứu hắn,

nhưng đã bị hắn ra lệnh xử tử từ trước.

Trước đây, khi ta lần đầu thấy búp bê có gương mặt giống Thái tử,

ta liền cho dừng xe mua nó.

Hắn cũng như búp bê ấy,

tựa như từ trên cao rơi xuống,

nội tạng vỡ nát, tay chân vặn vẹo đến kinh hãi.

Các cung nhân hoảng sợ.

Hoàng đế biết chuyện, cho rằng đó là điềm dữ,

phế bỏ hắn, hạ lệnh chôn cất sơ sài.

Phó Ninh Yến bưng chén canh gừng bước ra,

đưa đến bên môi ta:

“Chuyện gì khiến nàng vui thế?”

Nhân quả tuần hoàn.

Kiếp trước hắn hại ta chết thảm, đời này đã đến lượt hắn!

Ta rút búp bê trong lòng ra, đặt một nụ hôn lên má.

Gương mặt hắn tức khắc đỏ ửng,

suýt nữa không cầm chắc bát canh.

“Ta nhất định sẽ bảo vệ búp bê của chàng thật tốt.”

Ánh mắt hắn tối lại, môi lướt tới cắn nhẹ môi ta:

“Nàng còn đang trong kỳ, đừng có quyến rũ ta.”

Ta lắc lắc búp bê trong tay, đầu ngón tay vô tình lướt qua,

“Vậy đêm nay… đổi cách khác nhé?”

(Hết)

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap