Chương 1: https://ngontinh2.blog/cam-ung-nham-nguoi/chuong-1-cam-ung-nham-nguoi/

Vị Nhiếp chính vương lạnh lùng vô tình nơi triều đường,

lúc này lại run lẩy bẩy, chẳng cầm nổi bút phê tấu chương,

gục lên bàn, khiến cả bàn rung lắc.

Một tay hắn siết lấy vạt áo, gân xanh nổi rõ.

Khóe mắt rướm lệ, như thể vừa bị bắt nạt thảm thương.

Ta càng lau càng mệt,

cuối cùng gục xuống bàn cạnh hắn, ngủ thiếp đi cả đêm.

Sáng hôm sau tỉnh lại,

mặt ta lập tức đỏ ửng.

Trong lúc ngủ, búp bê lăn xuống, rơi vào lòng ta,

vừa hay kẹt giữa nơi mềm mại nhất…

Hôm đó, vừa sáng sớm,

Phó Ninh Yến liền dẫn theo vài xe sính lễ, đích thân đến Mộ phủ cầu hôn!

Đôi mắt hắn vẫn còn đỏ,

nồng đậm đến rực rỡ.

Dưới mắt còn mảng quầng thâm, rõ ràng cả đêm không ngủ.

Ta được gọi ra tiền viện gặp hắn,

suốt từ đầu tới cuối không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào gương mặt hắn.

“Nguyện ý gả cho ta chứ?”

Ta chỉ do dự trong khoảnh khắc.

Hắn đã cúi đầu, gương mặt không tì vết,

đôi mắt ửng đỏ, khẽ cười:

“Chơi ta cả đêm rồi, còn không định cho ta một danh phận sao?”

Mặt ta lập tức nóng rực, theo bản năng đưa tay bịt lấy đôi môi mỏng kia:

“Vương gia đừng nói bừa!

Ta… ta cho người danh phận là được rồi!”

Nói xong, ta đem búp bê đã bỏ lại trong túi hương đưa cho hắn:

“Thứ này… nguy hiểm quá.

Đặt ở chỗ ta không ổn… người mang về thì hơn.”

Chỉ một va chạm nhỏ cũng khiến hắn mất khống chế.

Phó Ninh Yến nhận lấy từ tay ta,

giọng nói vốn lạnh lẽo giờ lại trầm khàn dịu dàng:

“Đợi sau khi thành thân, ta sẽ lại giao cho nàng giữ.

Lúc ấy… không được từ chối nữa.”

Nhiếp chính vương đích thân tới cầu hôn,

phụ mẫu ta nào có lý do không đồng ý?

Lập tức gật đầu đồng ý hôn sự.

Trên đường trở về hậu viện,

ta chạm mặt Mộ Giao.

Nàng vừa hay nghe được tin ta được gả cho Nhiếp chính vương,

trên mặt thoáng qua một tia ghen tị chói mắt.

“Chúc mừng tỷ tỷ.”

“Nhưng tỷ chỉ là làm Vương phi thôi,

muội sắp làm Thái tử phi rồi!”

Mộ Giao mím môi cười, trong mắt ngập tràn đắc ý.

Từ trong tay áo, rút ra búp bê của Thái tử, giơ lên trước mặt ta:

“Đồ của ta, bị ngươi trộm rồi đúng không?”

“Rõ ràng hôm trước ta hỏi ngươi có muốn nó không,

ngươi còn khinh thường, còn thề thốt rằng một lòng một dạ với tên thư sinh họ Trần.”

Sắc mặt Mộ Giao sa sầm:

“Ai bảo tỷ không nói với ta, đó là búp bê cảm ứng của Thái tử?!’

Có được nó, ta liền có thể vào Đông cung làm Thái tử phi.

Ai còn thèm bám theo một tên thư sinh nghèo kiết xác?”

“Cho dù là ta trộm,

thì giờ nó cũng là của ta rồi!

Dù tỷ có nói với Thái tử là do tỷ mua,

bao nhiêu ngày qua…

ta và búp bê ấy đã có cảm tình.

Ta biết nơi nào là chỗ yếu nhất của nó…”

Nói rồi, nàng cố ý trước mặt ta,

liếm môi như rắn, hôn mạnh vào búp bê của Thái tử.

Ta nhíu mày đầy ghê tởm.

Nhưng vẫn mỉm cười:

“Vậy thì ta chúc muội sớm được làm Thái tử phi nhé.”

Ta bước ngang qua nàng.

Phía sau, hơn chục gia nhân đi theo,

tay bưng từng rương sính lễ nặng trĩu.

Một nha hoàn đi sau là Cúc Nhi,

trượt chân, khiến rương sính lễ đổ ra đất.

Nắp rương bật mở, bên trong là kỳ trân dị bảo chói mắt vô cùng.

Chỉ một chuỗi ngọc trai cũng giá trị liên thành.

Ta giả vờ mắng Cúc Nhi:

“Còn không mau thu dọn lại,

kẻo lại bị ai đó nhòm ngó,

rồi nhân lúc sơ hở mà trộm mất thì khổ!”

Mộ Giao dĩ nhiên nghe hiểu,

ta đang bóng gió mỉa mai nàng.

Mặt nàng xanh mét,

ngón tay lặng lẽ siết chặt trong tay áo.

12

“Tiểu thư thật lợi hại!”

Cúc Nhi sau khi kiểm kê sính lễ xong, không nhịn được cong mắt cười khen ngợi.

“Nhị tiểu thư sắp tức chết rồi, đỏ mắt vì ghen tỵ lắm!”

“Sau khi về phủ, nàng ta liền đem búp bê vải có hình tiểu thư ra trút giận.”

Cúc Nhi kể lại:

“Nhị tiểu thư hung hăng đâm hơn mười mũi vào búp bê ấy.”

“Vẫn chưa đủ, nàng còn ném búp bê xuống đất, đạp mạnh đến mức cổ búp bê cũng cong vẹo luôn.”

Cúc Nhi vỗ ngực, mặt đầy vẻ sợ hãi:

Ta thì chỉ sợ Mộ Giao chưa đạp đủ mạnh.

“Tiểu thư có muốn lấy lại búp bê của mình không?” – Cúc Nhi hỏi ta.

Ta lắc đầu, mỉm cười đầy ẩn ý:

“Không cần, cứ để nàng ta trút giận đi.”

“Nàng ta đạp rất tốt.”

Nửa đêm canh khuya.

Tin tức từ Đông cung truyền đến,

Thái tử nguy kịch.

Đồng thời, hậu viện Mộ phủ bị thị vệ hoàng cung bao vây kín mít.

Hoàng hậu đích thân đến.

Khuôn mặt đầy giận dữ, bà quát:

“Tìm! Cho bản cung lật tung cả phủ lên cũng phải tìm!”

“Phải tìm cho ra búp bê bản mệnh của Thái tử!”

Thái tử toàn thân đau đớn, khắp người xuất hiện thương tích.

Hoàng hậu vừa đau lòng vừa sốt ruột, treo giải thưởng lớn tìm danh y.

Cuối cùng, tìm được một vu y tinh thông thuật cổ độc.

Vu y nói:

Có người dùng giờ sinh bát tự của Thái tử,

chế ra một con búp bê bản mệnh.

Ai làm gì với búp bê, Thái tử sẽ cảm nhận y hệt.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap