CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/buc-hoa-cuoi-cung/chuong-1-buc-hoa-cuoi-cung/

Tôi quay sang nhìn hắn:

“Tôi cười vì anh quá ngu.”

“Anh tưởng chỉ cần đánh gãy chân là có thể giam cầm được tôi à?”

Lệ Mặc Sâm bóp cằm tôi:

“Muốn thử à?”

“Tôi sẽ thử.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn:

“Chỉ cần tôi còn sống.”

Một đêm khuya, trong tầng hầm.

Từ sau khi tôi tàn phế, Lệ Mặc Sâm bắt đầu lơ là việc canh giữ tôi.

Đột nhiên cửa bị đá mạnh mở tung.

Lệ Mặc Sâm người nồng nặc mùi rượu, loạng choạng bước vào.

Hắn túm lấy tóc tôi:

“Giả vờ ngủ à? Cô tưởng tôi không biết cô đang nghĩ gì?”

“Cái nhà họ Giang các người… đều đáng chết cả!”

Lệ Mặc Sâm nghẹn lời:

“Mười lăm năm trước… cha cô khiến nhà tôi tan nát…”

Mi mắt tôi khẽ run.

Thì ra đây mới là sự thật.

“Người đẩy Nguyệt Nguyệt ngã là anh cô…”

“Các người… đều phải trả giá…”

Rất nhanh sau đó, tiếng ngáy vang lên.

Tôi mở mắt.

Thật nực cười… người đàn ông tôi yêu suốt năm năm lại sống trong một lời dối trá.

Sáng hôm sau, khi dì Vương mang bữa sáng đến, tôi bỗng nắm chặt tay bà:

“Dì Vương, con gái dì làm ở bệnh viện Nhân Hòa đúng không?”

Tay dì run lên, khi rời đi để lại dưới khay cơm một mảnh giấy nhỏ.

Ba ngày sau, người làm vườn mới đến lén đưa tôi một chiếc điện thoại cũ.

“Tối mai bọn họ đi dự tiệc từ thiện.”

Anh ta thì thầm.

Tôi bấm số duy nhất được lưu:

“Chín giờ tối mai, làm theo kế hoạch.”

Tối hôm tiệc từ thiện, tôi bỏ thuốc ngủ vào cà phê của vệ sĩ.

Chín giờ đúng, tầng hầm đột ngột bốc cháy.

Khi Lệ Mặc Sâm quay về, căn biệt thự đã thành tro bụi.

Lính cứu hỏa khiêng ra một xác người cháy đen, cổ tay đeo chiếc nhẫn cưới của tôi.

“Xin chia buồn.”

Bác sĩ tuyên bố tôi đã chết.

Hạ Nguyệt Châu trốn sau lưng Lệ Mặc Sâm, khóe môi không giấu nổi nụ cười ranh mãnh.

Không ai để ý rằng, trong chiếc xe cấp cứu rẽ vào khúc cua, một bóng người đang gỡ mặt nạ dưỡng khí xuống.

Tuần thứ ba sau lễ tang.

Lệ Mặc Sâm đứng trong căn phòng trống trải.

Hạ Nguyệt Châu đẩy cửa bước vào, mùi nước hoa nồng nặc khiến người khác khó chịu.

Từ sau khi tôi “chết”, cô ta đã thay đổi hết mọi thứ trong nhà theo sở thích của mình.

Lệ Mặc Sâm không quay lại:

“Cô ăn trước đi.”

Đợi Hạ Nguyệt Châu bất mãn rời khỏi, hắn mở ngăn kéo dưới cùng trong tủ quần áo, nơi chứa những món đồ ít ỏi tôi để lại.

Trong một hộp bánh quy bạc màu, là từng mảnh tranh bị xé rách rồi dán lại cẩn thận.

Mỗi bức tranh đều ghi ngày tháng rõ ràng, bức sớm nhất là ngày chúng tôi gặp nhau.

Góc giấy vẽ có một dòng chữ nhỏ:

“Yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.”

Tay Lệ Mặc Sâm bắt đầu run rẩy.

Hắn lật ra cuốn nhật ký bị cháy xém ở góc, tôi đã ghi lại từng chút trong những ngày tháng “nghèo khổ” của chúng tôi:

“Hôm nay Mặc Sâm nói muốn ăn thịt kho, tôi lén bán sợi dây chuyền cuối cùng…”

“Anh bị đau dạ dày, tôi thức cả đêm nấu cháo…”

Trang cuối cùng dừng lại đúng vào ngày tôi sảy thai lần đầu:

“Quả Quả không còn nữa.”

“Nhưng tôi không trách anh, anh chắc còn đau hơn tôi.”

Lệ Mặc Sâm đột ngột đóng sập cuốn nhật ký.

Ký ức dâng trào: bóng dáng tôi tất bật trong căn bếp cũ, tôi nhịn thuốc để dành tiền mua thuốc dạ dày cho hắn, và mỗi lần tôi sảy thai, tôi vẫn luôn là người an ủi hắn trước…

“Tổng giám đốc!”

Trợ lý hoảng hốt xông vào:

“Cô Hạ tự ý thay đổi đối tác bên dự án phía nam, bên kia đòi tăng giá thêm 30%!”

Lệ Mặc Sâm cau mày.

Đây đã là lần thứ ba trong tuần.

Từ khi tôi chết, Hạ Nguyệt Châu ngày càng ngông cuồng can thiệp vào công việc công ty.

Trong phòng họp, cô ta chỉ tay năm ngón với các giám đốc:

“Dự án này nhất định phải dùng công ty của anh họ tôi!”

Lệ Mặc Sâm lạnh lùng hỏi:

“Cô biết làm vậy thiệt hại bao nhiêu không?”

Hạ Nguyệt Châu nhún vai:

“Dù sao cũng là tiền nhà mình, quan trọng gì?”

Đột nhiên, Lệ Mặc Sâm nhớ lại cảnh tôi từng bụng bầu, vì trả nợ thay hắn mà phải nhẫn nhục tiếp khách ba ngày ba đêm…

Đêm khuya, Lệ Mặc Sâm một mình lái xe đến căn nhà nhỏ từng là tổ ấm của hai người.

Mọi kỷ niệm nơi đây như xát muối vào lòng.

Điện thoại rung. Là email từ thám tử tư:

“Vụ cô Hạ mà ngài nhờ điều tra – camera mới đã được khôi phục: Cô Hạ tự ngã xuống lầu, thiếu gia nhà họ Giang chỉ tình cờ đi ngang.”

Hơi thở Lệ Mặc Sâm nghẹn lại.

Hắn run rẩy mở đoạn video đính kèm – trong đoạn hình ảnh mờ mờ, Hạ Nguyệt Châu rõ ràng là chủ động tự lao khỏi cầu thang khi thấy Giang thiếu gia tới gần.

Hắn bỗng nhớ lại ánh mắt cuối cùng tôi nhìn hắn,

Không phải là hận, mà là một nỗi bi thương tột cùng.

“Vân Tịnh…”

Hắn ôm lấy mặt, dòng chất lỏng ấm nóng trượt qua kẽ tay.

Ở xa xa, trong xe, tôi từ tốn tháo tai nghe xuống, âm thanh thổn thức đau đớn của Lệ Mặc Sâm vẫn vang vọng bên trong.

Tôi nhẹ nhàng nói:

“Đau lắm phải không?”

“Mới chỉ bắt đầu thôi.”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap