18

Ánh mắt tôi lướt qua sân khấu, thấy Tô Nhuyễn Nhuyễn cười thách thức nhìn tôi.

Đôi khi tôi không hiểu nổi, tại sao một người lại có ác ý tự nhiên với người khác, dù người đó chẳng làm gì tổn hại đến cô ta?

Tôi chợt mỉm cười.

“Phòng chờ vừa được lắp camera. Hy vọng nhà trường có thể kiểm tra camera để cho tôi, mọi người, và cả bạn Tô Nhuyễn Nhuyễn một sự thật rõ ràng.”

“Không thể nào!”

“Có gì mà không thể?” Cố Tây Triệt bổ sung. “Camera là do tôi lắp.”

Tôi cúi chào, mỉm cười nhẹ nhàng về phía Tô Nhuyễn Nhuyễn. Cô ấy tái mặt, hoảng hốt không biết phải làm gì.

Có những người bản chất xấu xa, không đáng được tha thứ. Đối phó với ác ý kiểu này, cách tốt nhất là đập nát nó và ném trả lại.

19

Sau khi màn kịch kết thúc, buổi chào đón tân sinh viên bước vào phần cuối.

Tôi len qua đám đông, đến góc sân vận động, nơi Cố Tây Triệt đang ngồi.

Đêm tối như mực, anh kéo thấp vành mũ, ngồi một mình trên bãi cỏ.

Tim tôi lại đập thình thịch, chậm rãi bước đến ngồi cạnh anh.

Cúi đầu một lúc lâu, mặt tôi đỏ bừng. Tôi lấy một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn anh.

Nhưng phát hiện ánh mắt anh đã dừng trên người tôi từ lâu, làm tôi sợ đến mức vội cúi đầu lần nữa.

Tôi tự cổ vũ mình, giả vờ như vô tình đặt tay lên bàn tay trái đang buông thõng của anh.

Anh không rút tay ra, nhưng cũng không nắm lại.

Tôi chậm rãi tìm chuyện để nói:

“Cảm ơn anh đã giúp em.”

“Ừ.”

“Tại sao?”

“Còn phải hỏi sao?”

…Sao đột nhiên hung dữ thế chứ?

“Sao em khóc?”

Ngón tay thô ráp của anh lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt tôi, rồi từ từ lướt xuống, khẽ chạm vào môi tôi.

Trong màn đêm, tôi không nhìn rõ ánh mắt anh, nhưng cảm giác tim mình như ngừng đập.

Đối diện với Cố Tây Triệt, tôi không thể giữ bình tĩnh.

“Rõ ràng anh thích người khác rồi, tại sao lại đến Đại học A, để em có hy vọng?”

Giọng tôi khàn đặc, mở miệng cắn nhẹ vào ngón tay anh.

Vành mũ che khuất biểu cảm của anh, tôi chỉ nhìn thấy đôi môi mím chặt.

Một lát sau, anh ngẩng đầu, trong mắt đầy sự ấm ức và không cam lòng.

“Khi nào anh thích người khác? Rõ ràng là em!

“Thằng đó thì có gì hay ho? Tại sao em lại thích hắn ta? Anh không đẹp trai bằng hắn? Không có thân hình tốt bằng hắn?

“Anh đã nỗ lực học tập cả năm nay, ngày nào cũng cố gắng, chỉ để sớm được gặp vợ mình. Nhưng sao? Nhưng khi anh đến đây, nóc nhà của anh đã bị đánh cắp. Anh rất tức giận, em đúng là đồ xấu xa!”

Người vừa u sầu lạnh lùng, ngay giây tiếp theo lại mất hết bình tĩnh.

Tôi ngẩn người nhìn anh, không nói được lời nào.

Anh đỏ mắt, dụi đầu vào vai tôi, im lặng không nói.

Tôi cuối cùng cũng hiểu ra, trái tim mình đã tan chảy thành nước.

Nghe từ miệng người khác về người mình yêu, luôn là cách hiểu sai lầm nhất.

Xung quanh ngày càng ồn ào, tiếng cười đùa, chạy nhảy vang lên.

Chúng tôi chẳng cần nói gì, chỉ im lặng cảm nhận nhau.

Tôi ôm lại anh, nhẹ nhàng véo đôi tai đỏ ửng của anh.

“Chơi bản guitar yêu thích nhất tặng người yêu quý nhất – anh không muốn nghe sao, bạn trai của em?”

20

Ngày trước sinh nhật, Cố Tây Triệt biến mất.

Anh nói rằng núi Tây rất dốc, anh phải chuẩn bị trước dụng cụ, nếu không khi chúng tôi lên tới nơi thì trời đã tối, chẳng kịp ngắm hoàng hôn.

Tôi vừa hát vừa sắp xếp túi đựng guitar.

Bỗng một thứ rơi ra, tôi cúi xuống nhặt lên, phát hiện đó là chiếc điện thoại cũ tôi từng thay hồi cuối năm nhất.

Tôi thử bật điện thoại lên xem còn dùng được không, có lẽ có thể bán lại trên mạng.

Ngay khi sạc điện và mở máy, hàng loạt tin nhắn của Cố Tây Triệt hiện lên trước mắt.

Tôi ngây người khi nhìn thấy một tin nhắn quan trọng:

“Vợ à, thời gian ngày càng gấp gáp. Giờ anh buộc phải tạm gác điện thoại để lao vào đợt ôn thi cuối cùng. Anh nói trước để đến lúc đó em khỏi khóc lóc vì anh không trả lời. À, hôm nay cô em họ của anh chuyển đến học trường cấp ba của tụi mình. Cô ấy cứ kéo anh hỏi chị dâu ở đâu, làm anh cười mãi. Anh bảo, chị dâu ấy à, đang chờ anh ở tương lai tốt đẹp hơn. – Ngày 21/5”

Cuối cùng, tôi cũng hiểu toàn bộ sự việc.

Cố Tây Triệt không phớt lờ tôi, cũng không yêu người khác.

Tất cả chỉ là do tôi nghĩ quá nhiều.

Nghĩ đến nỗi ấm ức anh từng chịu, tôi vội vàng thu dọn túi xách, chạy ngay ra ngoài.

Tôi vội vã chạy ra khỏi ký túc xá và thấy Tống Ngạn đang đứng bên bồn hoa. Vừa nhìn thấy tôi, anh ta liền tiến lại gần.

Tôi đoán chắc anh ta định gây rắc rối. Sau vụ việc ở lễ chào đón tân sinh viên, Tô Nhuyễn Nhuyễn bị toàn trường phê bình, mất cả suất học bổng và tư cách xét kết nạp Đảng. Cô ta khóc lóc kêu mình bị trầm cảm, còn doạ t,ự t,ử.

“Thực ra, tôi không thích Tô Nhuyễn Nhuyễn nhiều đến vậy…”

Đó là câu đầu tiên anh ta nói.

“Lúc đầu tôi đúng là bị cô ấy thu hút bởi nhan sắc, nhưng thứ tôi tìm thấy nhiều hơn chính là sự rực rỡ, nồng nhiệt của cô ấy – những điều tôi không thấy ở em. Tôi tìm kiếm ở cô ấy những gì em thiếu, để lấp đầy khoảng trống.

“Nhưng có lẽ chính bản thân tôi cũng không nhận ra, mỗi lần ở bên cô ấy, tôi đều nghĩ: nếu có một ngày, em cũng làm nũng, cũng hờn dỗi với tôi thì sẽ ra sao.

“Và rồi tôi nhận ra, ánh sáng thật sự phát ra từ em. Nhưng cùng lúc đó, em đã không còn thuộc về tôi nữa.”

Anh ta tự cười giễu mình, trong ánh mắt thoáng chút đỏ.

“Bà ngoại mất rồi.”

“Cái gì?”

“Tôi nhớ bà. Giờ tôi chỉ còn em thôi, Tiểu Thanh, chỉ còn em…”

Tôi hít sâu một hơi, không nói lời nào, liền vung tay tát anh ta một cái thật mạnh.

“Khi bà còn sống, anh không quan tâm. Giờ bà mất rồi, anh ở đây làm trò đau buồn gì?

“Anh ở nhà họ Tống mới có năm năm, không phải năm mươi năm! Anh đã từng về thăm bà lần nào chưa? Bây giờ giả vờ đau buồn là để tự lừa mình hay lừa tôi đây?”

Tống Ngạn quay mặt đi, một giọt nước mắt lăn xuống má.

“Ngay từ đầu, tôi không nên dùng cách đó để ở bên em.”

Anh nắm lấy tay tôi, run rẩy không muốn buông.

“Tôi biết, giờ đã quá muộn, nhưng ít nhất chúng ta có thể hoàn thành tâm nguyện của bà ngoại, không phải sao?”

Tôi cười lạnh:

“Thích anh là giả, ở bên anh cũng là giả, bà ngoại đều biết cả.”

Dưới ánh mắt kinh ngạc của anh ta, tôi quay lưng đi mà không chút do dự.

“Bà đã ra đi cùng sự thật. Đừng tự dối mình nữa, Tống Ngạn.”

21

Tôi đến sớm trước lớp học của Cố Tây Triệt, gõ nhẹ lên bàn anh.

Người đang ngủ mê mệt lập tức ngẩng đầu dậy. Nhìn thấy tôi, anh bật dậy ngồi thẳng lưng ngay ngắn.

Tôi bật cười:

“Sao thế? Đây không còn là cấp ba nữa mà.”

Những tháng ngày ôn thi cấp ba bên nhau, tôi luôn không cho phép anh lơ đãng hay ngủ gật.

Đôi khi anh quá mệt, lỡ thiếp đi, tôi chỉ cần gõ nhẹ lên bàn, anh sẽ phản xạ mà ngồi bật dậy như thế này.

Mặt Cố Tây Triệt hơi đỏ, nhưng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh.

Tôi khoác cây đàn guitar lên vai, nắm lấy tay anh.

Tôi nghĩ, chẳng bao lâu nữa, chúng tôi sẽ cùng nhau lên núi Tây, ngắm hoàng hôn.

Ngoại truyện

1

Vào ngày sinh nhật, tôi và Cố Tây Triệt đến núi Tây.

Núi Tây gần trường, cuối tuần có rất nhiều cặp đôi đến mua vé.

Nhân viên bán vé đưa ra một bảng giá màu hồng, cười mỉm đầy ẩn ý:

“Cuối tuần, vé giảm giá một nửa cho các cặp đôi nhé~”

Tôi liếc nhìn Cố Tây Triệt, thấy anh ấy đảo mắt lung tung, giả vờ như không có chuyện gì:

“Giảm một nửa thì cũng tiết kiệm mà.”

Nhưng đôi tai đỏ ửng đã bán đứng anh.

Tôi bật cười, gật đầu:

“Ừ, vậy mua hai vé này đi.”

Không nghe được câu trả lời mong đợi, Cố Tây Triệt ủ rũ đi mua nước.

Tôi đi đến ghế dài, đặt túi xuống.

Ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy Tống Ngạn đứng đối diện.

“Tiểu Thanh, hôm nay là cuối tháng rồi, sinh nhật em.”

Anh ta đưa cho tôi một chiếc hộp lụa tinh xảo, cả người không còn vẻ tự tin như trước mà cẩn thận dè dặt.

Thấy tôi không nhận, anh tự tay mở hộp ra, cười ngượng ngùng:

“Em xem, có thích không?”

Trong hộp là một chú thỏ thủy tinh.

Tôi bỗng nhớ lại năm đó, khi tạm trú nhà Tống Ngạn, tôi vô tình ngã cầu thang.

Chân bị sưng cả tháng trời, đêm nào cũng kêu đau.

Tống Ngạn nói, chờ tôi khỏi chân, anh sẽ đưa tôi đi mua chú thỏ thủy tinh mà tôi luôn muốn.

Nhưng sau đó, chuyện đó bị anh quên bẵng đi.

Bây giờ, anh lại nhớ ra.

“Cửa hàng không còn mẫu giống hệt nữa, anh tự tay làm một con. Tiểu Thanh, chúc mừng sinh nhật.”

Lúc này tôi mới nhận ra, tay anh đầy vết bỏng nước, móng tay cũng bị mài mòn nhiều.

Và chiếc dây buộc tóc màu hồng trên cổ tay trái anh đã không còn nữa.

“Anh và Tô Nhuyễn Nhuyễn chia tay rồi. Anh cũng không đi cùng cô ấy ngắm hoàng hôn. Tiểu Thanh, anh…”

Tôi nghiêng đầu, nở nụ cười ngọt ngào:

“Về rồi à?”

Tống Ngạn ngẩn ra, quay đầu lại thì thấy Cố Tây Triệt mặc áo phông đen, tay cầm hai chai sữa chua, đứng sau lưng anh.

“Làm ơn tránh ra, bạn học. Cậu chắn đường vợ tôi rồi.”

Tống Ngạn cúi đầu, ánh mắt đầy đau khổ.

“Rõ ràng chúng ta là thanh mai trúc mã, tại sao em lại…”

Nói đến đây, anh sững lại, giống như một viên đạn vừa xuyên thẳng vào tim anh.

Tôi tự nhiên nhận lấy chai sữa chua Cố Tây Triệt đưa, mở ra và uống, cười rạng rỡ.

“Hai đồng một túi sữa chua không thể cho em một tương lai, Tiểu Thanh.”

Tống Ngạn gượng cười, đưa chú thỏ thủy tinh cho tôi:

“Rồi thời gian sẽ giúp em hiểu, thứ em thật sự muốn là gì.”

Tôi nhíu mày, vốn không muốn phá hỏng tâm trạng vui vẻ, nhưng Tống Ngạn lại lôi Cố Tây Triệt vào.

Tôi đẩy chú thỏ thủy tinh ra, lạnh lùng nói:

“Con trai trưởng nhà họ Tống không phải là anh, Tô Nhuyễn Nhuyễn còn chưa cưới mà đã mang thai, làm loạn trước mặt bố anh. Tống Ngạn, vậy tương lai của anh ở đâu?”

Nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của anh, tôi tàn nhẫn phá nát chút hy vọng cuối cùng của anh:

“Chú thỏ thủy tinh không phải là thứ tôi muốn, cũng giống như anh, chưa bao giờ là người tôi cần.”

2

Trời trong xanh, hoa nhài nở rộ.

Tôi và Cố Tây Triệt ngồi trên đỉnh núi Tây, ngắm hoàng hôn rực rỡ.

Ngẩng đầu nhìn đàn cò trắng bay muộn, tôi nghe thấy tiếng anh lục đục làm gì đó.

Quay đầu lại, tôi thấy một chiếc nhẫn đã được đeo lên ngón áp út của mình.

“Tặng em, quà sinh nhật.”

Tôi đưa tay ra trước ánh mặt trời, nhìn thấy ánh sáng lấp lánh ở giữa chiếc nhẫn.

“Hình như trông rất đắt tiền…” Tôi thì thầm.

“Ừ, anh đã xin được dự án sáng chế, đây là khoản lương khủng đầu tiên của anh.”

Trái tim tôi như nhảy vọt một nhịp, cúi đầu nhìn xuống.

“Nhưng mà, ai lại đi đeo nhẫn vào ngón áp út chứ. Đây là biểu tượng của người đã kết hôn mà.”

“Đúng vậy. Ý anh là như thế.

“Nếu em đồng ý…”

Mây đỏ trên trời dần biến mất, màn đêm phủ đầy sao.

Giọng nói của Cố Tây Triệt vang lên, gần xa như một lời thì thầm:

“Tiểu Thanh, anh sẽ cố gắng kiếm tiền, ngày một tốt hơn, sẽ không để em xấu hổ.

“Em thực hiện lời hứa của mình, ở bên anh, được không?”

Tôi bật cười thành tiếng:

“Hôm nay là sinh nhật của ai vậy? Anh còn dám ước nguyện à?”

Cố Tây Triệt cúi đầu, trông buồn bã thấy rõ.

Bỗng nhiên, một ngôi sao băng vụt qua bầu trời, tôi kéo tay áo anh, hét lớn:

“Anh nhìn kìa, sao băng!

“Nhanh lên, ước đi!

“Vậy em ước, mỗi sinh nhật của em, Cố Tây Triệt đều ở bên!”

Tôi quay sang nhìn anh, đối diện với ánh mắt sáng rực của anh.

Anh cười thật rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, phản chiếu hình bóng của tôi.

Tôi ngẩng đầu, đặt một nụ hôn lên khóe môi anh.

Những rung động của tuổi trẻ, tan ra thành những vì sao đẹp nhất của mùa hè.

(Hết)

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap