Lý Mặc Bạch lại đột ngột giữ lấy cánh cửa, không biết từ lúc nào đã rơi nước mắt.

“Tuế Tuế, ta biết ta sai rồi…”

Hắn nhìn bé Tuế An trong lòng ta, ánh mắt lộ vẻ thê lương:

“Con bé giống nàng lúc nhỏ… cho ta ôm một lần, được không?”

Ta không do dự lắc đầu:

“Không được.”

Lý Mặc Bạch cũng không cưỡng cầu, chỉ lặng lẽ dõi mắt nhìn gương mặt Tuế An, lại nhìn ta, ánh mắt toàn là đau đớn.

“Tuế Tuế…”

Hắn gọi ta một tiếng, nhưng nghẹn ngào không nói thêm được gì.

Ta bình tĩnh đối diện hắn:

“Lý Mặc Bạch, ta quả thật từng thích ngươi, từng ngưỡng mộ ngươi. Nhưng tất cả… đã là quá khứ.”

“Đến bây giờ, ta thậm chí đã không nhớ nổi cảm giác khi ấy là gì, cũng chẳng thấy đó là đoạn hồi ức đẹp đẽ gì nữa.”

“ngươi muốn nghĩ sao là việc của ngươi, nhưng giữa ta và ngươi đã dứt khoát từ ba năm trước. Xin ngươi, đừng đến tìm ta nữa.”

“Cả đời này, kiếp này, ta không muốn nhìn thấy ngươi thêm một lần nào nữa.”

Lý Mặc Bạch ôm mặt, nước mắt lặng lẽ rơi từng giọt.

Ta không mảy may dao động, chỉ xoay người vào nhà.

Lâu sau, sau lưng vang lên tiếng hắn khàn khàn:

“Tuế Tuế… hãy cẩn thận Tống Dung Thần.”

“Ba năm qua ta tìm nàng khắp nơi, nhưng không sao tìm được… chắc chắn là hắn cố tình ngăn cản.”

“Hắn gặp được nàng… tuyệt đối không phải tình cờ.”

“Nếu sau này nàng phát hiện hắn có điều gì không ổn… hãy mang theo Tuế An đến tìm ta, ta sẽ luôn chờ nàng.”

Ta không đáp lời, cũng chẳng ngoái đầu.

Nếu hắn thực sự hiểu ta, thì nên biết, ta xưa nay luôn dứt khoát, không hối hận.

Dù cho Tống Dung Thần có thế nào, ta cũng tuyệt đối sẽ không quay lại với hắn.

Những lời Lý Mặc Bạch nói… chẳng qua vẫn ôm một chút hy vọng cuối cùng mà thôi.

Tối hôm đó, Tống Dung Thần cuối cùng cũng trở về.

Ta kể lại mọi chuyện xảy ra trong ngày cho chàng, lặng lẽ chờ một lời giải thích.

Tống Dung Thần thở dài, đôi mắt lạnh như băng lộ ra vẻ ấm ức nhìn ta:

“A Ninh, nàng không tin ta sao?”

Ta bật cười, đấm nhẹ một cái vào ngực chàng, bảo chàng nói đàng hoàng.

Tống Dung Thần liền mỉm cười kéo ta vào lòng, khẽ hôn lên thái dương ta, trong mắt mang theo chút hoài niệm.

“A Ninh, những ký ức trước năm nàng năm tuổi… nàng có còn nhớ không?”

Ta khựng lại, ngẩng đầu nhìn chàng.

Tống Dung Thần khẽ cúi đầu, giọng nói nhẹ như gió:

“Trước năm nàng năm tuổi ở biên ải, vẫn luôn là ta bên cạnh nàng.”

“Sau đó cha mẹ nàng hy sinh ngoài chiến trường, ta vốn muốn giữ nàng lại chăm sóc cho đến khi lớn… Nhưng khi đó nàng quá nhỏ, không chịu nổi cú sốc, nên đêm ấy quên hết mọi chuyện. Ta chỉ đành đưa nàng về kinh thành.”

“Cũng vì thế, nàng mới gặp Lý Mặc Bạch. Đúng là hai người vốn có hôn ước, nhưng nếu khi ấy ta không buông tay… nàng đã chẳng phải chịu tổn thương như thế.”

Ngón tay ta khẽ siết lại, nhớ về khi ta rời khỏi kinh thành

Dù là ta chủ động, nhưng trong lòng đau đến nghẹt thở, thậm chí từng nghĩ đến cái chết.

Nếu không phải Tống Dung Thần như từ trời cao xuất hiện cứu ta, có lẽ ta đã chẳng thể vượt qua được đoạn thời gian đó.

Ta từng không hiểu vì sao chàng lại thân thuộc với ta như vậy ngay lần đầu gặp mặt.

Giờ mới biết, hóa ra có một đoạn quá khứ như thế.

Ngẫm nghĩ giây lát, ta chợt nhớ tới điều gì, liền ngẩng đầu hỏi:

“Vậy… những món quà sinh nhật không đề tên gửi đến mỗi năm, cũng là do chàng tặng?”

Tống Dung Thần gật đầu.

“Đúng vậy. Ta không yên tâm về nàng, mỗi năm đều lén về kinh một chuyến vào ngày sinh nhật nàng, mang quà đến cho nàng.”

Ta nhớ đến những món quà ấy, mười mấy năm trời, món nào cũng hợp ý ta đến kỳ lạ, nhưng chưa bao giờ tìm ra người gửi.

Hóa ra… là chàng, vẫn luôn dõi theo ta từ trong bóng tối.

Trong lòng ta ngổn ngang trăm mối, chỉ biết ôm chặt lấy Tống Dung Thần hơn nữa.

Tống Dung Thần mỉm cười, dịu dàng ôm lấy ta.

“May mắn là ta vẫn đợi được nàng.”

Từ đó về sau, ta không còn gặp lại Lý Mặc Bạch nữa.

Chỉ là Tuế An kể, mỗi đêm đều có một người đứng trên chiếc cầu gần nhà, lặng lẽ trông về phía này, như đang chờ đợi điều gì đó.

Nhưng ta biết, hắn định sẵn là sẽ không chờ được.

Tin đồn về ta và hắn trong kinh thành dần dần lắng xuống, ngược lại chuyện ở trước cổng cung, Tống Dung Thần và Lý Mặc Bạch tranh giành vì ta, lại được truyền tai càng lúc càng rộng.

Vì chuyện đó, Tống Dung Thần được thể mà giở trò làm nũng, đòi ta “bồi thường” đủ điều.

Cho đến lần kia, ta không nhịn được tiếng thở gấp của mình, liền một cước đạp chàng xuống giường.

Sáng hôm sau, Tuế An nói, người đứng trên cầu tối qua hình như ho ra máu, rồi không xuất hiện nữa.

Ta lúc đó mới hiểu, Tống Dung Thần ra tay, là vì chuyện này.

Nghe nói, người đó sau khi trở về liền đuổi người thiếp duy nhất trong nhà đi, ngày ngày say xỉn, miệng không ngừng gọi tên “Tuế Tuế”.

Cha mẹ hắn vì thế mà khóc lóc không thôi, cả phủ rối loạn.

Sau này ta mới biết, Tống Dung Thần không chỉ không tha cho hắn, mà còn cố ý trước mặt bao người, cảm ơn hắn “đã không cưới ta”.

Một câu, nghiền nát hoàn toàn chút hy vọng cuối cùng của Lý Mặc Bạch.

Khi Tống Dung Thần kể chuyện ấy cho ta, trên mặt là nụ cười đắc ý.

Ta ôm Tuế An còn đang ngơ ngác, cũng không nhịn được mà bật cười.

Đời người chỉ có ba vạn ngày, hà tất phải mãi bám lấy quá khứ?

Chỉ tiếc, có những đạo lý đơn giản như vậy

Lại không phải ai cũng hiểu được.

(hết)

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap