Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, cắt ngang lời anh ta.
Là Dương Khải, giọng khẩn trương:
“Anh! Lâm Mộ Nhi đang livestream tự tử, nói là anh không cần cô ta nữa! Mau đến xem có chuyện gì, đừng để xảy ra án mạng thật!”
Diệp Tự Chi lúng túng nhìn tôi, tôi quay người muốn rời đi, anh ta vội kéo tay tôi lại:
“Anh đi xem một chút rồi về ngay. Nếu có chuyện thật, công ty sẽ bị ảnh hưởng. Em cũng biết, công ty có được như bây giờ, một nửa là công lao của em… Em hiểu mà đúng không?”
Tôi mất kiên nhẫn cắt lời:
“Hiểu, anh đi nhanh đi.”
Diệp Tự Chi thở phào nhẹ nhõm, hấp tấp nói:
“Anh về sẽ mang mấy món em thích ăn nhất về nhé!”
Tôi ngồi một mình trong căn nhà yên ắng, mở máy tính xem bản thỏa thuận ly hôn mà Cố Tranh chuẩn bị.
Chưa được bao lâu, điện thoại bật sáng, liên tục xuất hiện thông báo tin nhắn và cảnh báo từ Weibo.
Tôi nhấn mở xem thử:
“Đi chết đi đồ đàn bà già! Đồ hồ ly tinh phá hoại!”
Tùy tiện đọc vài dòng, toàn là những lời bẩn thỉu không thể nghe nổi, tất cả đều nhắm vào tôi vì liên quan đến Lâm Mộ Nhi.
Tôi mở phòng livestream của Lâm Mộ Nhi, Diệp Tự Chi đã tới.
Cô ta đang tựa vào ngực anh ta, nắm chặt áo, nức nở kể lể uất ức, nước mắt rơi như mưa, nhìn thật đáng thương.
Bình luận cuồn cuộn như sóng, dân mạng gào thét đòi “xử lý con giáp thứ 13 phá hoại tình yêu người khác”, là tôi.
Tôi thậm chí chẳng buồn cười.
Đăng thẳng lên Weibo ảnh chụp giấy đăng ký kết hôn, rồi @Lâm Mộ Nhi.
Nhìn dân mạng tức giận đến phát cuồng, tôi thong thả tắt máy, đi ngủ.
7
Hôm sau là cuối tuần, tôi hẹn gặp Cố Tranh.
Sau khi bàn bạc xong thỏa thuận ly hôn, anh tiện đường đưa tôi về nhà, đúng lúc gặp Diệp Tự Chi đang đứng đợi ở cổng.
Dưới chân anh ta là một đống đầu lọc thuốc lá rơi vãi.
Thấy tôi, anh ta lập tức bước tới, siết chặt vai tôi, giọng đầy căm hận:
“Chu Tri Ý! Cô giỏi lắm! Cô dám lén lút giết con của tôi! Nếu không bị dân mạng đào ra, cô định cả đời cũng không nói đúng không?!”
“Đó cũng là con tôi! Cô không có quyền tước đoạt mạng sống của nó. Chu Tri Ý, cô đúng là máu lạnh độc ác như xưa!”
Tôi gạt tay anh ta ra, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt anh:
“Anh bị chó dại cắn à?”
Lúc này Diệp Tự Chi mới thấy Cố Tranh đứng cạnh tôi, liền bật cười lạnh:
“Ồ, tìm được thằng khác rồi? Vậy thì được, muốn ly hôn chứ gì, đơn ly hôn chuẩn bị chưa? Tôi ký ngay!”
Tôi cầu còn không được, lập tức lấy ra bản ly hôn mà Cố Tranh chuẩn bị sẵn:
“Rất tốt, đường ai nấy đi, sạch sẽ dứt khoát.”
Diệp Tự Chi cầm bút, tay khựng lại một chút, lén liếc xuống bụng tôi. Khi ký tên, giọng anh ta khàn khàn:
“Chu Tri Ý, lòng cô thật ác.”
Tôi bật cười, từ trong lòng thấy nực cười, đúng là kẻ trộm la làng.
Việc ly hôn diễn ra suôn sẻ bất ngờ. Diệp Tự Chi thất thần quay người định đi, tôi gọi anh ta lại:
“Diệp Tự Chi, anh muốn biết đứa bé mất khi nào không?”
Anh ta quay đầu, vẻ mặt hoang mang. Tôi rành rọt nói:
“Hôm tiệc rượu hôm đó, Lâm Mộ Nhi biết tôi mang thai nên diễn màn té ngã. Chính lúc anh đẩy tôi ra vì cô ta.”
“Bác sĩ nói, khi đó tôi được khoảng mười tuần – thời điểm nhạy cảm nhất, rất dễ bị tổn thương.”
Sắc mặt Diệp Tự Chi trắng bệch, đứng chết lặng như tượng đá. Tôi tiếp tục đâm cú cuối:
“Chính anh, vì Lâm Mộ Nhi, đã tự tay giết chết con mình.”
“Còn nhớ hôm đó tôi đã mất bao nhiêu máu không? Diệp Tự Chi, tôi chúc anh từ nay về sau, mỗi đêm đều mơ thấy máu chảy dưới chân tôi.”
Điện thoại tôi lại rung lên từng hồi, lần này là vô số tin nhắn xin lỗi từ dân mạng.
Ai nấy đều bảo tôi hãy bỏ lại quá khứ, chạy thật xa khỏi tên đàn ông khốn nạn đó.
Hạ Hạ gọi đến, giọng phấn khích không giấu nổi:
“Lâm Mộ Nhi vừa livestream khoe chuyện tình yêu và mơ về đám cưới cổ tích, thì Diệp Tự Chi đột nhiên xông vào phát rồ! Hai người còn đánh nhau, dân mạng vừa hóng drama vừa gọi cảnh sát. Cuối cùng cả hai đều bị đưa vào đồn, đúng là trời quang trúng số!”
Cố Tranh ở bên cô, nhẹ nhàng bảo cô đừng quá kích động.
Vụ bê bối này khiến Diệp Tự Chi, một CEO, ngay lập tức bị đẩy lên hot search.
Nào là: “Ngoại tình”, “Đánh tiểu tam”, “Cuồng loạn bạo lực”… từng nhãn dính vào cả hai người.
Với công ty của anh ta, đây là đòn chí mạng:
Nhà đầu tư rút vốn, nhãn hàng hủy hợp đồng, cổ phiếu lao dốc không phanh.
Khi ra khỏi đồn, Diệp Tự Chi bận đến rã rời.
Lúc gặp lại, tôi đã chuyển vào nhà mới từ lâu.
Anh ta gầy rộc, áo quần rộng thùng thình. Dù cố gắng giữ vẻ chỉnh tề, nhưng khí sắc xám xịt, trông tiều tụy không thể giấu.
Anh ta ôm bó hoa hồng đỏ, quỳ một gối trước mặt tôi:
“Tri Ý, anh đã nghĩ thông rồi. Trước kia là anh mù quáng, không biết quý trọng. Bây giờ công ty đã chấm dứt hợp đồng với Lâm Mộ Nhi, anh sẽ không bao giờ dính dáng tới cô ta nữa.”
“Từ nay anh sẽ chỉ yêu em, chúng ta sinh thêm hai đứa con đáng yêu, sống cuộc sống thật hạnh phúc.”
“Anh sẽ sửa đổi thật sự, Tri Ý, xin em… cho anh một cơ hội nữa.”
Ngày xưa, khi mới khởi nghiệp, anh ta cũng từng quỳ thế này để cầu hôn tôi.
Khi đó, tôi không biết anh chỉ đang tìm nơi trú ẩn để trốn tránh áp lực sự nghiệp, mà tôi lại yêu anh đến si mê mù quáng.
Sau này sự nghiệp lên như diều gặp gió, chắc anh đã hối hận vì phút mềm lòng năm ấy, nên mới điên cuồng tìm kiếm cảm giác mới lạ bên ngoài.
Có lẽ anh từng thật lòng với tôi, nhưng năm tháng trôi qua, tôi không còn là tôi của năm đó, không còn cảm động vì một chút tình cảm vụn vặt thừa mứa.
Tôi quay sang nhìn Tôn Nam đang giơ điện thoại quay video, lạnh giọng:
“Giờ tôi là công cụ giúp anh gỡ gạc hình ảnh à? Diệp Tự Chi, không lợi dụng phụ nữ là anh không sống nổi sao?”
“Đã ly hôn rồi, đừng đến làm tôi buồn nôn nữa.”
Tôi xoay người rời đi, anh ta vội kéo vạt áo tôi lại, hai đầu gối quỳ gục xuống, mặt trắng bệch, mắt đỏ ngầu van nài:
“Tri Ý, anh thật sự bế tắc, cũng thật sự không muốn rời xa em… đừng bỏ lại anh được không?”
Tôi lạnh lùng phủi tay, dứt khoát:
“Bỏ tay ra, tôi ghê tởm.”
Nhìn vẻ chán ghét trong mắt tôi, anh ta mấp máy môi, cuối cùng chỉ nở một nụ cười khinh miệt, chậm rãi đứng dậy rời đi.
Sau đó, do lỗi cá nhân khiến công ty tổn thất nghiêm trọng, cổ phần của Diệp Tự Chi bị bán sạch để bù lỗ, anh ta còn bị đá ra khỏi hội đồng quản trị.
Còn tôi, biểu hiện nổi bật ở công ty mới nên rất nhanh đã được lên chính thức.
Hạ Hạ kéo theo Cố Tranh đến mời tôi ăn mừng “tái sinh”.
Vừa gặp, cô ấy đã thần bí dúi điện thoại cho tôi:
“Xem trò cười này đi, anh chồng cũ của mày đang livestream đấy.”
Trên màn hình, Diệp Tự Chi đang ngồi bệt trên sàn nhà cũ của chúng tôi, xung quanh toàn là chai rượu cạn.
Mắt đỏ ngầu, mặt cũng đỏ bừng vì say.
Bình luận tràn ngập:
“Đồ cặn bã đi với tiểu tam, sao không khóa nhốt nhau luôn đi?”
“Vì tiểu tam mà khiến vợ cũ sảy thai, không sợ báo ứng à?!”
“Anh có từng thật sự yêu cô ấy không? Sao còn mặt mũi livestream than khổ?”
Diệp Tự Chi cứ lặp đi lặp lại rằng dân mạng mắng đúng.
Đến khi đọc tới một dòng, anh ta im lặng vài giây, rồi nghẹn ngào nói:
“Trước đây tôi mãi không hiểu… tại sao mỗi lần đi lăng nhăng đều giấu cô ấy, bị phát hiện rồi thì tìm đủ cách để chối.”
“Giờ tôi hiểu rồi… vì tôi sợ. Sợ rằng nếu cô ấy biết, cô ấy sẽ rời xa tôi.”
Bình luận lập tức rợp một màu:
“Đáng đời.”
“Cút về đi.”
“Sao không diễn cảnh tự tử hôm nay nữa, tôi bật sẵn mạng chờ nè.”
Tôi rời mắt khỏi màn hình. Hạ Hạ tắt điện thoại, lắc đầu:
“Đúng là hết thuốc chữa.”
“Còn con Lâm Mộ Nhi, nghe nói không công ty nào dám ký nữa. Ra đường còn bị người ta rạch mặt. Không biết có để lại sẹo không.”
Tôi mỉm cười, không nói gì.
Chuyện cũ theo gió mà đi, tôi thật sự… chẳng còn bận tâm.
Cố Tranh ra hiệu cho phục vụ mở rượu vang, ánh mắt ấm áp bao phủ lấy Hạ Hạ:
“Không nói mấy chuyện dơ bẩn đó nữa. Hôm nay là ngày ăn mừng của Tri Ý, đừng để ảnh hưởng tâm trạng.”
Tôi mỉm cười nâng ly:
“Đúng vậy, chúc cho tôi, và tất cả chúng ta, cắt đứt sợi dây mùa đông cũ, thả diều đón gió xuân.”
Toàn văn hoàn.