1

Tay đua xe luôn không cập nhật động thái nào, Lục Ngôn Chiêu, vừa đăng một bài viết trên Weibo—

【Năm 17 tuổi không dám tặng hoa cho em, năm 27 tuổi, anh muốn đưa em về nhà.】

Kèm theo là một bức ảnh chụp bóng lưng của một cô gái mặc váy trắng.

Tin tức lập tức đứng đầu bảng hot search suốt ba ngày.

Điện thoại của tôi cũng bị người thân, bạn bè “dội bom” suốt ba ngày.

【Giang Du, Lục Ngôn Chiêu cuối cùng cũng công khai mối quan hệ với cậu rồi à?】

【Chúc mừng nhé, nghe nói Lục Ngôn Chiêu đưa cậu về nhà ra mắt bố mẹ vào dịp Tết Dương lịch?】

【Bao giờ mời chúng tôi uống rượu mừng đây?】

……

Tôi là người ở bên Lục Ngôn Chiêu lâu nhất.

Mọi người đương nhiên cho rằng người trong bức ảnh chính là tôi.

Nhưng rất tiếc.

Lục Ngôn Chiêu đã không liên lạc với tôi cả tuần nay rồi.

Tôi lướt xem lại lịch sử trò chuyện trên điện thoại.

Không nhịn được, gửi cho Lục Ngôn Chiêu một tin nhắn: 【Giải thích.】

2

Tôi không chỉ là bạn gái của Lục Ngôn Chiêu.

Mà còn là quản lý của anh ấy.

Anh ấy tự ý công khai mối quan hệ.

Đối tác hợp tác gần như muốn nổ tung điện thoại của tôi.

Nhưng Lục Ngôn Chiêu chẳng nói gì cả.

Chỉ gửi cho tôi một định vị: 【Trong vòng mười lăm phút phải tới.】

Địa chỉ không gần lắm.

Nhưng vì công việc.

Tôi vẫn nhanh chóng lái xe, đến đúng thời gian quy định.

Vừa đẩy cửa phòng bao, đã nghe thấy một tràng cười vang dội: “Thật buồn nôn! Lục Ngôn Chiêu căn bản không để ý đến cô ta, vậy mà cô ta vẫn giống như trước kia, chỉ cần một tin nhắn là có thể gạt bỏ mọi thứ mà đến đây.”

Là nhóm bạn cũ của Lục Ngôn Chiêu.

Gương mặt năm 17 tuổi đã không còn sự ngây ngô, dần trở nên chín chắn, nhưng ánh mắt chua ngoa cay nghiệt thì vẫn không thay đổi chút nào.

Tôi không có tâm trạng tranh cãi với bọn họ.

Chỉ tìm kiếm bóng dáng của Lục Ngôn Chiêu.

Cho đến khi nhìn thấy người đàn ông đang xoa trán ở góc phòng.

Và người phụ nữ ngồi bên cạnh anh—chính là chủ nhân bức ảnh bóng lưng trên Weibo, Bạch Lâm.

“Cô đến làm gì?”

Lục Ngôn Chiêu nghe tiếng nhìn qua, ánh mắt lộ vẻ không kiên nhẫn, thậm chí còn theo bản năng chắn trước mặt Bạch Lâm: “Không liên quan đến cô ấy, có chuyện gì chúng ta ra ngoài nói.”

3

Anh vẫn bảo vệ Bạch Lâm như vậy.

Dù đã từng bị cô ta bỏ rơi hết lần này đến lần khác.

Ngoài hành lang, ánh mắt Bạch Lâm nhìn tôi đầy thách thức: “Lâu rồi không gặp, Giang Du.”

Cô ta vỗ nhẹ vào cánh tay Lục Ngôn Chiêu: “Đừng hung dữ như vậy! Là tôi dùng điện thoại của anh ấy nhắn tin cho cô. Tôi về nước, chẳng lẽ không nên tìm cô để chúc mừng sao?”

“Chúc mừng gì?”

“Chúc mừng…” Bạch Lâm mỉm cười, đan mười ngón tay vào nhau với Lục Ngôn Chiêu, “Chúc mừng tôi và Lục Ngôn Chiêu quay lại với nhau! Giang Du, cảm ơn cô đã chăm sóc anh ấy suốt thời gian qua nhé!”

Tôi bình tĩnh nhìn Lục Ngôn Chiêu: “Ý là sao?”

Ánh mắt Lục Ngôn Chiêu lóe lên một chút, sau đó trở nên kiên định: “Giang Du, mối quan hệ giữa chúng ta không phải như cô nghĩ.”

“Không phải như tôi nghĩ là như nào?”

Anh mím môi, siết chặt tay Bạch Lâm: “Tỏ tình, công khai, gặp gỡ người thân, mới gọi là yêu đương.”

Vậy ý anh là…

Tôi đã ở bên anh suốt thời gian qua.

Anh từng hôn tôi, ôm tôi.

Nhưng đều không phải là thích?

Cũng chẳng phải yêu?

Tôi siết chặt túi xách.

Bởi trái tim tôi, vốn đã dao động vì những lời lạnh lùng tàn nhẫn của anh, nay dần dần trở nên lạnh lẽo: “Nói rõ ra.”

“Chúng ta chỉ là cộng sự.” Lục Ngôn Chiêu nhìn tôi, “Giang Du, tôi rất cảm kích sự đồng hành của cô trong thời gian đó, nhưng người tôi yêu, từ đầu đến cuối chỉ có Bạch Lâm. Tôi chưa từng thừa nhận cô là bạn gái của tôi, phải không?”

4

“Hai người cứ từ từ mà nói chuyện.”

Bạch Lâm bước đi trên đôi giày cao gót, rời đi.

Cô ta dường như chẳng lo lắng rằng Lục Ngôn Chiêu sẽ bị tôi giành mất.

Cũng đúng thôi.

Cô ta từ trước đến nay luôn nắm rõ Lục Ngôn Chiêu trong lòng bàn tay.

Giống như Lục Ngôn Chiêu đối với tôi vậy.

Tình cảm trên thế gian này!

Thật đúng là vật họp theo loài.

Nhưng tôi đã không còn là cô gái năm xưa không thể thiếu Lục Ngôn Chiêu nữa rồi.

“Cô nghĩ nhiều rồi.” Sau một lúc im lặng, tôi lấy ra một bản hợp đồng, vẻ mặt bình thường đưa cho Lục Ngôn Chiêu: “Tôi đến tìm anh, chỉ vì công việc…”

Nhưng lời còn chưa nói xong, đã bị Lục Ngôn Chiêu hung dữ ngắt lời: “Cái gì gọi là công việc?”

Thật kỳ lạ.

Anh ấy dường như còn tức giận hơn cả tôi: “Mười năm, chỉ là công việc thôi sao?”

Tôi cũng hơi sững người.

Phải rồi!

Mười năm.

Tôi quen biết Lục Ngôn Chiêu tròn mười năm.

Từ năm 17 tuổi đến năm 27 tuổi.

Mười năm thanh xuân quý giá nhất của tôi, đều lãng phí trên người anh.

Tôi không thể thua đến mức không còn chút tôn nghiêm nào.

Tôi nhìn Lục Ngôn Chiêu, người đang tức giận đến mức vượt ngoài tưởng tượng, mỉm cười nói: “Nếu không thì sao? Chẳng lẽ vì tôi yêu anh à?”

5

Tôi vẫn giữ nụ cười trên môi.

Không để bản thân lộ ra một chút sơ hở nào.

Yêu nhầm người, làm sai chuyện, chính là một miếng phân phải nuốt vào.

Đừng nhai đi nhai lại.

Lục Ngôn Chiêu nhìn chằm chằm tôi, như thể đang cố chấp: “Tôi sẽ kết hôn với Bạch Lâm, mọi khoản bồi thường sẽ thực hiện theo hợp đồng.”

“Được.”

Tôi không có ý định ngăn cản anh, chỉ nói: “Lục Ngôn Chiêu, tôi sẽ không cứu anh lần thứ hai đâu.”

Đồng tử của Lục Ngôn Chiêu hơi co lại.

Theo bản năng nắm chặt cổ tay tôi: “Giang Du…”

Dường như anh không cam lòng.

Có vẻ muốn nói điều gì đó.

Nhưng bị Bạch Lâm, người vừa xuất hiện lần nữa, ngắt lời: “A Chiêu, anh còn chưa cầu hôn em mà!”

Tôi không biết Lục Ngôn Chiêu trả lời gì.

Bởi vì những chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi nữa.

6

Tôi dứt khoát cắt đứt mọi quan hệ với Lục Ngôn Chiêu.

Nhưng do cuộc họp báo của phóng viên, việc gặp mặt là điều không thể tránh khỏi.

Trong phòng hóa trang, Lục Ngôn Chiêu khác thường gọi tôi lại: “Kẹo.”

Tôi nghi hoặc.

Anh ấy tỏ vẻ phiền não.

Thậm chí còn có chút uất ức: “Mỗi lần gặp nhau, cô đều sẽ chuẩn bị kẹo cho tôi.”

Tôi cuối cùng cũng hiểu ra.

Trước đây Lục Ngôn Chiêu thường không vui.

Nên tôi hay chuẩn bị các loại kẹo mới lạ.

Giống như đang dỗ một đứa trẻ.

Giờ đây, trong túi tôi quả thực vẫn còn kẹo.

Nhưng…

“Thôi đi, Lục Ngôn Chiêu, chúng ta không phải mối quan hệ riêng tư mà tặng kẹo nhau.”

Nhưng Lục Ngôn Chiêu không chịu từ bỏ, ánh mắt anh ấy sáng rực nhìn tôi: “Vậy nên cô đối với tôi không chỉ là công việc. Cô thích tôi, đúng không?”

7

Tôi không hiểu nổi logic của Lục Ngôn Chiêu.

Anh ấy nóng lòng muốn vứt bỏ tôi,

Thậm chí còn không chịu thừa nhận mối quan hệ yêu đương.

Nhưng bây giờ lại đang vội vã chứng minh điều gì đó.

“Quan trọng sao?” Tôi bình tĩnh nhìn anh ta.

“Quan trọng.” Anh ta bất ngờ lên tiếng, giọng khàn đi, “Giang Du, chỉ cần em nói một câu thích anh, anh có thể hủy buổi họp báo.”

Nghe vậy, lồng ngực tôi khẽ rung động.

Cánh mũi cũng trở nên cay cay.

Hủy họp báo đồng nghĩa với—

Không kết hôn với Bạch Lâm?

“Bạch Lâm quả thực là người anh đặt trong lòng từ lâu. Nhưng, Giang Du, em là người ở bên anh lâu nhất, anh…”

Ngón tay anh ta nắm chặt lưng ghế, trắng bệch cả khớp, vẻ mặt đầy giằng xé đau khổ: “Anh cũng không muốn mất em.”

8

Vậy Lục Ngôn Chiêu cũng thích tôi, đúng không?

Trong hội trường họp báo chật kín người.

Tôi nhìn người đàn ông trước mặt.

Tôi đã cùng anh ấy từ lúc không ai biết đến, cho đến khi anh ấy trở thành tâm điểm chú ý.

Anh ấy thực sự không nỡ rời xa tôi sao?

Lục Ngôn Chiêu cầm micro, nhìn về phía tôi.

Khung cảnh náo loạn lập tức trở nên yên tĩnh đến mức nghe rõ cả tiếng kim rơi.

“Giang Du, em có bằng lòng cùng anh về nhà không?”

Năm 17 tuổi không thể tặng em hoa.

Năm 27 tuổi muốn đưa em về nhà.

Nước mắt tôi dần dần làm ướt viền mắt.

Không thích Lục Ngôn Chiêu sao?

Thích chứ.

Thật không có tiền đồ, không muốn nhìn thấy anh ấy, người từng đầy khí thế, suy sụp sau khi bị Bạch Lâm tổn thương.

Vậy nên tôi đã ở bên anh ấy mười năm.

Nhưng mà…

Lục Ngôn Chiêu lại lừa tôi nữa rồi!

9

Mười lăm phút trước.

Tôi nhận được tin nhắn của Bạch Lâm trong phòng trang điểm:

【Giang Du, tôi gây ra một rắc rối lớn. Nhưng tôi chẳng lo chút nào.

【Tôi nói với Lục Ngôn Chiêu rằng, chỉ cần anh ấy thừa nhận cô là bạn gái của anh ấy, họ sẽ tìm cô.

【Cô đoán xem, giữa cô và tôi, anh ấy sẽ chọn ai?】

Mười lăm phút sau.

Bạch Lâm: 【Hí hí, tôi thắng rồi nhé~】

……

Lục Ngôn Chiêu “công khai” tôi.

Tôi trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người.

Những fan cuồng hô hào muốn ném trứng thối vào tôi: “Đồ đàn bà hèn hạ! Cô dựa vào đâu mà hủy hoại Lục Ngôn Chiêu!”

Tình hình không thể kiểm soát nổi nữa.

Chất lỏng tanh hôi của trứng thối chảy dọc theo trán tôi.

Tầm nhìn dần trở nên mờ mịt.

Nhưng tôi vẫn có thể nhận ra bóng dáng của Lục Ngôn Chiêu trong đám hỗn loạn.

Anh ấy đang che chở cho Bạch Lâm rời đi.

Thậm chí không để lại cho tôi một ánh nhìn.

Thật nực cười.

Cái thế giới mà trao đi chân tình sẽ chỉ chuốc lấy thảm bại này.

……

10

Tôi bị một nhóm vệ sĩ mặc đồng phục đưa đi.

Khi đi lướt qua nhau.

Lục Ngôn Chiêu đau lòng che chở cho Bạch Lâm: “Không phải đã nói em đừng đến sao? Nhỡ em bị thương thì sao?”

“Hí hí, em không bị thương đâu! Chỉ là lại thấy có lỗi với Giang Du thôi! Cô ấy có giận không nhỉ?”

“Sẽ không.” Người đàn ông ngừng lại một chút, “Cô ấy luôn rất hiểu chuyện.”

Ngay khi lời nói vừa dứt.

Tôi bị vệ sĩ đẩy vào trong xe.

Chiếc limousine màu đen, trần xe lấp lánh như bầu trời đầy sao.

Tôi còn chưa kịp định thần lại.

Đã đối diện với một đôi mắt lạnh lẽo.

Tôi hít một hơi lạnh.

Người mà Bạch Lâm đắc tội… là anh ta sao?

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap