23

Ta ngượng ngùng bước nhanh rời đi, lại bị tiếng cười trêu chọc của họ làm lỡ một nhịp chân.

Thẩm Lâm Tri, chàng thật khiến ta mất mặt!

Chỉ là ta vừa về tới viện, đã bị Thẩm Lâm Tri ép chặt vào cửa.

“Diệu Âm, nếu nàng muốn rời xa ta, cứ nói thẳng ra là được, cớ gì phải dùng cách này để sỉ nhục ta?”

Chàng chưa mặc ngoại bào, ánh mắt nhìn ta đầy tổn thương và uất ức.

Hắn tưởng rằng…

Ta tức đến bật cười:

“Chàng muốn hưu ta?”

Nghe vậy, sắc mặt chàng còn khó coi hơn hôm qua.

Ta bị chàng kéo rách mấy phần y phục.

Chàng nhìn thấy dấu vết trên người ta, sững lại một lúc, rồi như dã thú nổi điên:

“Là ai làm!?”

Ta giận sôi:

“Ngoài Thẩm Lâm Tri chàng ra, còn ai dám lớn gan như vậy!”

“Ta…”

Chàng ngây ra như một đứa trẻ, ấp úng:

“Tối qua…”

Ta gằn giọng:

“Thẩm Lâm Tri, chàng không phải muốn hưu ta sao? Được thôi, lập tức viết hưu thư! Từ nay sinh tử không dính dáng!”

Chàng ôm chặt lấy ta, gấp gáp:

“A Âm, không hưu. Ta không muốn hưu.”

“A Âm, đừng bỏ mặc ta.”

24

Từ hôm đó trở đi, Thẩm Lâm Tri, người từng bị ta đeo bám, giờ lại quay sang đeo bám ta.

“A Âm, nàng là của ta.”

Nghe đến mức tai ta sắp đóng kén rồi.

Chàng không còn về thư phòng, mỗi đêm đều đến ngủ trong tẩm thất của ta, như thể đã nếm được mùi ngọt liền không muốn rời.

Nhưng ta vẫn chưa quên việc quan trọng kia.

Tam hoàng tử tuyệt đối sẽ không an phận chịu phạt.

Bởi hắn thừa hiểu, chỉ cần Nhị ca và Thẩm Lâm Tri trình đủ chứng cứ lên phụ hoàng, hắn sẽ không còn cơ hội lật lại.

Hôm ấy, Thẩm Lâm Tri chuẩn bị ra ngoài, còn dặn ta an tâm ở phủ chờ chàng trở về.

Thần sắc ôn nhu, như thường nhật.

Ta khẽ động đôi mắt, làm như không nhận ra gì, mỉm cười:

“Mau đi rồi mau về.”

Nhưng mãi đến khi màn đêm buông xuống, chàng vẫn chưa trở lại.

Thay vào đó, là Tống Uyển xuất hiện.

Theo sau nàng là một đội cấm vệ tinh nhuệ.

“Phong tỏa phủ công chúa, không để ai ra vào.”

Ta bình tĩnh nhìn nàng, không ngu ngốc đến mức để binh sĩ của phủ mình đấu với cấm quân.

Tống Uyển ngồi xuống đối diện ta, giống hệt dáng vẻ khi chúng ta còn thân thiết chơi đùa:

“A Âm, ta sẽ không làm hại ngươi.”

Ta ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn nàng:

“Xưa nay những kẻ mưu nghịch soán vị, có mấy ai toàn mạng rời khỏi sử sách?”

“Chúng ta không còn cách nào khác.”

“Đủ rồi!”

Ta ánh mắt lạnh lẽo:

“Đừng tự vẽ mình thành kẻ đáng thương nữa. Ngươi không phải không có đường khác, ngươi chỉ là cố chấp đến mù quáng.”

Tống gia và An Bình Hầu là thông gia, nhưng phụ hoàng không phải kẻ hôn quân.

Chỉ cần họ không làm chuyện thương thiên hại lý, sẽ chẳng bị liên lụy gì cả.

“A Âm, nếu ta có tội, thì là vì ta yêu một người nam nhân, có gì sai?”

Ta nhìn thẳng nàng, ánh mắt lạnh đến đáng sợ:

“Sai ở chỗ, ngươi biết rõ Tam hoàng tử không phải người tốt, lại vẫn cố chấp không quay đầu!”

“Khiên Châu chết bao nhiêu người, ngươi không biết? Họ muốn hại Thẩm Lâm Tri, ngươi không hay? Ngươi biết hết! Nhưng ngươi vẫn chọn trợ Trụ vi ngược!”

Tống Uyển cười khổ:

“Phải, cho dù ta sai, nhưng giờ ngươi chẳng phải cũng tự lo không xong hay sao?”

25

Thật là hoang đường đến cực điểm!

Ta mím môi, không buồn mở miệng tranh luận nữa.

Chỉ âm thầm cầu nguyện Thẩm Lâm Tri cùng mọi người bình an vô sự.

Song trong lòng vẫn không khỏi thấp thỏm bất an.

Điều khiến ta bất ngờ là, Tống Uyển lại trông còn lo lắng hơn cả ta.

Hai chúng ta cứ ngồi đối diện nhau đến tận nửa đêm, mà bên ngoài vẫn không có lấy một tin tức.

Mãi đến khi trời mờ sáng, mới truyền đến tiếng chém giết từ ngoài phủ.

Sắc mặt Tống Uyển thoáng biến đổi, vội vã chạy ra.

Ta cũng theo sát phía sau.

Khi nhìn thấy Thẩm Lâm Tri trên lưng ngựa, thân mặc chính bộ trường bào đen thêu kim văn mà chàng mặc hôm qua, ta mới khẽ thở phào.

Giọng chàng lạnh lẽo vang vọng giữa sân:

“Tam hoàng tử mưu phản đoạt vị, tội ác tày trời, đã bị xử trảm tại chỗ. Đám tàn dư nếu biết hối cải, tự nguyện đầu hàng, có thể tha mạng!”

Tống Uyển lảo đảo một bước, chợt giằng lấy một thanh kiếm kề lên cổ ta.

Sắc mặt Thẩm Lâm Tri lập tức trầm xuống.

Ta nhíu mày, đối mặt với ánh mắt nàng.

Nàng rơi lệ, giọng run rẩy:

“Xin lỗi… ta không còn cách nào khác. Đứa con trong bụng ta còn chưa ra đời… ta không thể chết được… xin lỗi, A Âm!”

Nàng quay đầu nhìn Thẩm Lâm Tri:

“Chuẩn bị xe ngựa và bạc cho ta. Ta sẽ không làm hại nàng.”

Ta hít một hơi thật sâu.

Đúng là ngu xuẩn!

Ta tung chân đá mạnh vào bắp chân nàng, nhân lúc nàng loạng choạng, linh hoạt tránh sang một bên, đoạt lấy thanh kiếm trong tay.

Nàng đau đến mức ngã sụp xuống đất, ta đưa kiếm kề ngược lên cổ nàng:

“Ngu xuẩn!”

Ta tuy không phải nam nhi, nhưng từ nhỏ đã được phụ hoàng thương yêu dạy đủ lục nghệ, tuy không đấu nổi võ tướng, nhưng đối phó một Tống Uyển thì thừa sức.

Sắc mặt nàng đã trắng bệch.

Ta cúi mắt nhìn nàng, cuối cùng vẫn thở dài:

“Ta sẽ xin phụ hoàng cho ngươi sinh con xong rồi mới định tội.”

Tống Uyển bị áp giải đi.

Thẩm Lâm Tri xuống ngựa, còn chưa đến gần, ta đã mắt hoa đầu choáng, ngất lịm trong tiếng gọi hoảng loạn của chàng:

“A Âm!”

26

Khi ta tỉnh lại, đã là chạng vạng.

Thẩm Lâm Tri ngồi bên giường, thấy ta mở mắt liền đỏ hoe vành mắt.

Tim ta run lên:

“Chàng đừng nói ta mắc bệnh hiểm nghèo, sống không nổi nữa nhé? Ngự y thật sự không cứu được à?”

Thẩm Lâm Tri tức đến nỗi nước mắt chưa kịp rơi đã phải xua xua tay mắng:

“Xúi quẩy! Xúi quẩy!”

“A Âm, nàng…”

Chàng như muốn nói lại thôi.

Ta trầm giọng:

“Chàng làm vậy khiến ta thấy sợ. Có gì thì nói luôn, ta chịu được.”

Chàng nghiến răng, khẽ thở ra:

“Nàng mang thai rồi… nàng có bằng lòng sinh đứa con này vì ta không?”

“Có thai, chàng muốn dọa chết ta à…”

Ta chưa kịp dứt lời đã sững lại:

“Chàng nói gì? Ta… ta có thai rồi á?!”

Không biết Hoàng hậu nương nương và nhị ca vào từ lúc nào, nghe ta nói vậy liền bật cười.

Ta đỏ bừng cả mặt.

Phụ hoàng sau khi hay tin ta mang thai, liền giao bớt việc cho Thẩm Lâm Tri.

Chàng rảnh rỗi hơn, cả ngày quấn lấy ta không rời.

Người đàn ông vốn lạnh nhạt kia, nay lại hóa thành kẻ “dính người”, khiến ta đôi khi lại nhớ nhung chút thanh tịnh năm xưa.

27

Ngày đứa nhỏ ra đời, ta đau đến mức gần như ngất lịm.

Ta thề đời này không sinh thêm lần nữa!

Thẩm Lâm Tri nắm tay ta, khóc còn nhiều hơn ta.

Đứa nhỏ được đặt vào tay ta, nhăn nheo như một cục bột.

Ta còn chưa kịp chê xấu, Thẩm Lâm Tri đã cười đến rạng rỡ, nói như bảo vật:

“Giống nàng, đẹp lắm!”

Ta ngoài miệng chê bai, trong lòng lại mềm nhũn như nước.

Phụ hoàng và Hoàng hậu nương nương cưng chiều cháu gái còn hơn cả lúc ta còn bé.

Nàng hay được giữ lại trong cung, phá phách đến mức gà bay chó chạy.

Thẩm Lâm Tri thì lại vui ra mặt:

“Con gái không ở đây, ta có thể ở cạnh A Âm lâu hơn.”

Ta mỉm cười nhìn chàng.

Nhưng mãi ta vẫn không tìm thấy những bài thơ tình kiếp trước chàng từng viết cho ta.

Mãi đến khi tiểu nữ nhi trèo lên, lục tung chiếc rương lớn phía trên cùng, ta mới thấy,

Nhiều hơn kiếp trước rất nhiều.

Nhưng lần này, toàn bộ đều là về ta và chàng.

Thẩm Lâm Tri, may mắn thay, kiếp này… chúng ta không bỏ lỡ nhau nữa.

(Toàn văn hoàn)

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap