VĂN ÁN
Tôi sắp ch,et rồi.
Tôi và Giang Thuật đều là trẻ mồ côi, nương tựa nhau hơn hai mươi năm, tôi luôn chờ anh ấy cưới tôi.
Năm thứ bảy hẹn hò, anh ấy thích người khác.
Anh ấy nói: “Chúng ta ở bên nhau quá lâu rồi, giống như người thân hơn.
Là anh ấy tỏ tình với tôi, là anh ấy nói muốn cùng tôi xây dựng gia đình.
Nhưng mà, tôi sắp ch,et rồi, hãy để anh tự do đi.
Tôi cô đơn mà đến, cô đơn mà đi, thế gian này thật sự không có gì đáng để lưu luyến.
Trong khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, anh ấy tuyệt vọng quỳ bên cạnh tôi, lấy ra một chiếc nhẫn, khóc lóc đeo vào tay tôi.
Sao lại rộng thế này? Rõ ràng là phải vừa mà?
Tôi nhắm mắt lại, tay trái buông lỏng, chiếc nhẫn trượt khỏi ngón áp út gầy gò của tôi.
Tạm biệt.
Không bao giờ gặp lại nữa.
Nhân gian khổ quá, đánh giá kém.